Chap 30: Nói ra là điều không dễ
Hôm nay là thứ bảy. Nặng nề và u ám là 2 điều duy nhất Minh cảm thấy về ngày hôm nay. Mặc cho ngoài trời nắng vẫn vàng, cái nắng vàng chói chang của mùa hè, vẫn tiếng xe cộ ngoài đường nườm nượp, tiếng cười nói của dòng người trên phố nhưng lòng cậu như nổi đầy giông tố, bão bùng, bị mây đen hoàn toàn che phủ, bao kín. Cả ngày nay Minh chỉ biết thu mình lại ngồi một góc nhà, mặt úp xuống đầu gối giống như một đứa trẻ đang bị lạc. Kể cả khi bố mẹ gọi xuống cậu cũng không đáp lấy nửa lời, vẫn ngồi trong căn phòng màu xám ghi đang khóa chốt cửa dường như muốn tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài… Cậu muốn òa lên mà khóc thật to nhưng cổ họng như nghẹn ứ lại, nước mắt cũng chẳng chịu rơi lấy một giọt… Giá như! Khóc được thì sẽ tốt biết bao…
Cậu thấy mình như kẻ hèn nhát, chỉ biết trốn tránh hiện thực. Nhưng biết làm sao được khi hiện thực đáng sợ ấy cứ bủa vây lấy Minh, tấn công cậu một cách tới tấp chẳng để cho cậu yên một giây phút nào để “phản công”…
Giờ thì chẳng những đầu cậu đau mà trái tim cậu hình như đã cố sức chịu đựng mà rạn nứt, nhói lên từng hồi…
Chợt điện thoại trong túi quần của cậu rung lên, Minh đưa tay vào túi, cầm chiếc điện thoại trên tay. Là… Vy.
“A lô… Minh đấy hả? Chúng ta đã hẹn nhau sáng nay ra quán café Y trên đường Z để bàn chuyện mà. Ông quên rồi sao? Sao giờ chưa tới??? “
Im lặng…
“ Minh! Có đang nghe tôi nói không đấy? Trả lời đi chứ! “
Vẫn im lặng…
“Ông có bị khùng không hả? Chúng ta còn phải bàn tiếp về chuyện của Yếnnữa ! Quan trọng lắm đó!”
Minh sực nhớ ra. Rõ ràng chuyện của Yến chưa giải quyết được mà cậu còn ngồi đây ích kỉ lo sợ cho bản thân thế này…
“ Ừ… Tôi đến ngay đây.”
Minh vội đứng dậy, vớ tạm chiếc áo khoác mỏng, cho điện thoại vào túi áo rồi nhanh chân mở cửa phòng.
Minh toan bước ra cổng thì chợt nghe thấy tiếng mẹ mình:
- Minh… Con định đi đâu thế?
- Con ra ngoài có chút việc. Con đi một lát rồi sẽ về thôi. Hôm nay mẹ không phải đến viện sao?
- À không… Hôm nay mẹ được nghỉ. Mà Minh này, con không khỏe chỗ nào sao?
- Không… Con ổn. Con đi đây.
Vừa mở cửa cổng toan bước ra thì Minh chợt quay người lại:
- Mẹ này… Lát về con có chuyện muốn hỏi mẹ. Mẹ hứa sẽ trả lời thật lòng nhé!
Bà hơi sửng sốt nhưng mau chóng lấy lại bình tĩnh :
- Ừ… Mẹ biệt rồi… Tạm biệt con.
Minh chào lại mẹ mình rồi vội vã dắt xe ra phóng vụt đi. Đi rồi… Bà chợt cảm thấy sợ rằng Minh sẽ rời bỏ bà mà đi mất, đứa con mà bà hết mực yêu thương chăm sóc bấy lâu. Nhớ ra điều gì đó, bà cầm điện thoại lên bấm số và gọi:
“ Cảm ơn em hôm nay đổi ca cho chị nhé!”
“Không có gì đâu chị Liên. Mà ở nhà có việc gì sao chị?”
“À… không có gì, chị thấy hơi mệt thôi.”
~~~~
- Này! Sao tôi thấy cậu như người mất hồn thế? – Long vỗ vai Minh
- Tập trung vào suy nghĩ đi chứ! Chuyện quan trọng mà. – Khang hùa theo.
- Ông gặp chuyện gì không hay sao? – Vy lo lắng hỏi thăm.
Minh cười trừ để mọi người thấy mình ổn. Rõ ràng tất cả mọi người đều lo cho Minh khiến cậu cảm thấy khó xử vô cùng. Cậu nên nói cho họ hay không đây?
- Trời ơi! Các anh chị nhìn này! Tin giật gân đấy! – Ngân bỗng la toáng lên
Cả bọn xúm lại, chúi đầu vào chiếc laptop. Ngay lập tức cả 10 con mắt đồng loạt mở to hết cỡ.
Xung quanh bỗng có tiếng xì xào bàn tán…
- Ôi ghê chưa này… Tiểu thư của tập đoàn nhà họ Dương - Sun sẽ đính hôn với nhị thiếu gia Lâm Ngôn của tập đoàn nhà họ Lâm- LM vào chủ nhật tuần sau nè.
- Ôi dào… nhà giàu lấy nhau là điều đương nhiên thôi.
- Chả hiểu cái cô tiểu thư này nghĩ gì mà đâm đầu vào cái tên này - một thằng xấu người lại xấu nết, thay bồ còn nhanh hơn thay áo…
- Phải đấy tôi nghe nói tên đó vừa rồi bị bắt vì chơi thuốc lắc, hút ma túy lại còn cả liên quan đến đường dây mại dâm. Nhưng nhờ có gia thế khủng bố và ông bố kếch xù hối lộ nên vẫn ăn chơi trác táng vô tư lự.
- Cái cô này chắc cũng ăn chơi chẳng phải hạng vừa!
….......
Cả người Minh nóng như lửa đốt. Cậu muốn ngay lập tức nhảy ra khỏi chỗ rồi tiến đến bàn của mấy đứa nhiều chuyện kia và tát vào miệng mỗi đứa một phát. Nhưng cậu đã nhanh chóng kiềm chế lại bởi chẳng cần chấp lũ người mồm tôm miệng tép kia làm gì. Cậu tin tưởng và biết chắc rằng: Yến không bao giờ là người như thế! Chuyện đính hôn này chắc chắn là do ông Dương sắp đặt.
- Nhà họ Lâm và nhà họ Vương – Dương từ trước đến giờ luôn đối đầu với nhau,sao giờ lại…? – Khang nhíu mày khó chịu.
- Hẳn là ông Dương đã bị dồn vào đường cùng rồi nên mới phải dùng hạ sách như thế. – Long tiếp lời.
- Có lẽ điều kiện nhà họ Lâm đặt ra là đám cưới của Yến và tên Lâm Ngôn đó và sự hợp tác của 2 tập đoàn để đổi lấy sự sống còn của tập đoàn nhà họ Dương. Có lẽ mục đích chính là để đánh bại tập đoàn nhà Khang đó. –Minh phân tích.
Vy thở hắt, chịu hết nổi liền gắt lên:
- Đám nhà giàu các anh thật phiền phức!
Hắn liền cốc “yêu” nó một cái:
- Tôi không giàu, bố mẹ tôi mới giàu nên đừng có bảo tôi phiền phức.
Nó nhún vai:
- Như nhau cả thôi, chẳng phải anh đang xài tiền của họ sao?
- À thì… tại bố mẹ tôi đưa nên tôi phải xài chứ. Không lẽ giữ đến già rồi mang xuống mồ luôn hả?
Thật tình… Hai người này suốt ngày cãi nhau. Làm cho 3 người kia ban đầu thấy cũng thích thú nhưng dần thấy càng phiền hơn vội ngăn ngay lập tức.
- Hai anh chị không cãi nhau một ngày thì không chịu được à? – Ngân gắt lên.
- Kệ tụi này. Bé con biết gì mà nói. – Nó và hắn hắng giọng
Cả 3 người ngã ngửa -.-
- Có định bàn tiếp không hay tôi để 2 cậu cãi nhau cả buổi cho đã miệng? – Long cũng chịu hết nổi với cặp đôi kì quặc này.
Nó và hắn gãi đầu gãi tai, ngượng chín mặt. Nó “è hèm” một tiếng rồi trở lại như lúc đầu. Hắn thấy thế cũng bắt chước theo. Cuối cùng cũng được yên thân -_-
Nó để ý thấy Minh lại bắt đầu mệt mỏi kì lạ, mắt cậu cứ đảo qua đảo lại như lưỡng lự việc gì đó.
- Ông có gì muốn nói sao Minh?
- Tôi… tôi không biết có nên nói không nữa. – Minh vẫn chần chừ, do dự.
- Cứ nói cho tụi này nghe xem nào. Biết đâu giúp được. – Khang nói