Nó trở về nhà trong sự ngỡ ngàng cao độ. Bước vào phòng, mở cửa và ngồi thụp xuống giường. Trong đầu nó lúc này là một mớ rối tung rối mù: Chẳng lẽ mình sẽ phải lấy hắn ư? Lấy cái tên đáng ghét đó ư? Không, không đâu T_T.
Nó ngồi trên giường cứ thế đập đầu vào...gối.
-Chị sao thế? - Một giọng nói cất lên.
Nó ngước lên, Ngân đang ngồi đối diện với nó. Nó mở to mắt hỏi Ngân đã ở đây bao lâu.
- Chị hỏi thừa thế? Tối nào em chả ngồi học bài thâu đêm. Nghe nói hôm nay chị đi gặp mặt nhà thông gia à?
Nó tròn mắt tập hai. Con bé này hàng ngày có thèm bắt chuyện với chị nó đâu, suốt ngày học học học. Ngân kể cho nó là trước lúc nó đi, mẹ có nói cho con bé biết trước rồi nhưng vì mải làm bài tập quá nên không nói trước cho nó được. Với lại nó vừa về đến nhà là bố bảo nó lên phòng thay đồ ngay, đã kịp ngắm lại nhà đâu.
- Thôi chị ngủ sớm đi, thấy lúc về bố nói hai anh chị cùng lớp hả? Tốt quá còn gì? Mà chị cũng nên chú tâm vào việc học chút đi. Thôi em làm bài tập đây, còn mấy sách nâng cao em phải làm cho xong và đọc sách nữa. Chị ngủ ngon!
Gì thế này? Hôm nay em mình lại đi dạy lại mình á? Thường ngày ở lớp với ở nhà nhát lắm mà (ở lớp nhát hơn). Cơ mà cũng phục con bé này thật. Tối nào cũng học khuya mà dậy vẫn đúng giờ.
Nó thiếp vào giấc ngủ, chẳng còn biết trời trăng là gì nữa. Ngày mai nó sẽ phải đương đầu với nhiều điều bất ngờ hơn đây.
Reng...reng...reng...
Nó cầm lấy cái thứ đang réo ấy và CHOANG - dĩ nhiên các bạn biết đấy là cái gì. Và bạn đồng hồ quả cảm ấy đã đáp đất một cách "nhẹ tựa lông hồng". Hôm nay mẹ lại giở trò đồng hồ báo thức cơ đấy! Mặc kệ...
Tút tút tút tút....
Hôm nay mẹ thừa tiền thế nhỉ? Nó vơ lấy cái sinh vật đó và ném phát nữa, lần này là cái đồng hồ được...hôn tường.
-NÀY!
Giọng mẹ sao thế này ?Chẳng lẽ...mẹ bị...vỡ giọng?! (ôi cái ý nghĩ)
-Mẹ để con ngủ 1 lúc đi! Mẹ nên giữ giọng đi! Giọng như...vịt đực ấy! (Hỗn quá hỗn quá! )
-Này cô nói giọng ai là VỊT ĐỰC hả?
Hử? Dám nói với con gái cưng vậy sao?! Nó từ từ mở mắt. Ơ..... mẹ mới cắt tóc!
-Mẹ cắt tóc nhìn chả hợp gì cả.
-AI LÀ MẸ CÔ HẢ?
Ớ?! Nó giật mình, tỉnh ngủ hẳn,nó hét lên kinh hoàng:
-AAAAAAAAAAAA . Đồ dê xồm, biến thái! Ai cho phép anh vào phòng tôi?!
-Bố vợ của tôi cho tôi vào- Hắn cười nhếch mép đã thế còn nhấn mạnh, ngân thật dài, thật ngọn 2 chữ "bố vợ" nữa chứ. Nhìn mặt hắn thật "nham nhở".
Nó trợn mắt, không thốt nên lời...Trời ơi, sao bố có thể bán đứng con , tiếp tay cho giặc vậy chứ.
-Nhìn cô lúc ngủ như con điên vậy. Đầu như tổ quạ. Quần áo sộc sệch. Mà nhìn kìa, bộ váy hôm qua mặc vẫn còn. Bộ cô không thay đồ hả? Đúng là đồ ở bẩn. Mà chắc cô chưa thấy tướng ngủ của mình đâu nhỉ? Tôi chụp lại rồi này. Lúc nào "nhớ" cô tôi sẽ chiêm ngưỡng lại.
Nói rồi hắn dơ cái Rêverie ra. Trời ơi! Nó đang trong thế gì thế này? Cái tư thế này chắc Lý Tiểu Long phải bái nó làm sư phụ: Nó nằm úp mặt xuống gối, 2 chân dạng ra còn gập chéo nữa chứ, tay thì dơ ra thành hình chữ V. Đầu nghiêng sang một bên, hình như đang...chảy nước miếng?! Không thể tưởng tượng nổi.
-Sao đẹp lắm phải không? Không thốt nên lời luôn hả? Thôi không cần lo đâu. Nếu cô làm theo mọi mệnh lệnh của tôi thì tôi sẽ không để ai biết đâu. Giờ xuống nhà đi. "Bố vợ" nói tôi có nhiệm vụ đưa "vợ iu" đi học mỗi ngày đấy.
Còn dám gọi là " vợ iu" nữa chứ! To gan! To gan!Đầu nó bắt đầu bốc khói nhưng nhớ lại tấm ảnh đó nó đành tự hạ nhiệt vậy. Nó chưa muốn được trao giải thưởng "Tư thế ngủ của năm" đâu.
Nó và hắn bước xuống nhà.
-Chào bố mẹ còn đi học
Và hắn cũng chào như nó mới tức chứ. Nó lườm hắn,hắn thì nhún vai. Chao ôi, cái mặt đáng ghét. Đồ gian xảo, biến thái, đồ quả tạ. Vừa đi nó vừa chửi hắn. Nó và hắn bước