Tôi tranh thủ làm việc nhanh nhất có thể, sợ hai bé con lại không thấy tôi thì đòi mẹ. Karen nói tôi cứ từ từ mà giải quyết vì ở Pháp ba mẹ cô cũng xem xét cho việc kinh doanh của tôi.
Mọi việc đều dự trù theo kế hoạch, mặt bằng đang được sửa sang lại, tất cả mọi việc Karen sẽ đứng ra thay tôi sắp xếp. Nêu có hợp đồng thì sẽ đưa tôi xem qua để hỏi ý kiến, Karen từng là một luật sư và cũng từng là kiến trúc sư, tôi tin vào năng lực và trách nhiệm của chị ấy.
Tôi đóng laptop lại rồi mang điện thoại xuống nhà, ba cha con đang ngồi trên sofa cười nói vui vẻ, Hàn Nhuận làm trò cho chúng xem, anh ấy biết chút ít màn ảo thuật lừa gạt những đứa trẻ mới lớn như tôi và Kì Băng lúc nhỏ.
Cô ngồi một bên xem họ cười đùa, hai bé con mỗi đứa ngồi một bên, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của hai đứa nắm lấy vạt áo và ngón tay của anh. Anh rất kiên nhẫn làm mặt xấu cho chúng xem, đến cả tôi xem cũng muốn bật cười, tôi giơ điện thoại chụp lại vài bức ảnh kỉ niệm.
Anh lâu lâu lại hướng mắt về tôi, tôi chỉ biết ngồi cười đáp lại thôi. Hai bé con có vẻ rất thích "dady" của chúng, nhớ lại lúc chúng vừa biết nói Karen tập cho chúng gọi "mamy" với "dady" rất nhiều lần. Sau này tôi đưa ảnh cho chúng xem càng ngày chúng càng nhắc về anh nhiều hơn, mỗi tối sẽ lại bâng quơ nhắc đến "dady".
- Hai con qua đây, nói chuyện điện thoại với ông bà ngoại một chút đi, mới có một ngày mà ông bà rất nhớ hai con.
Hàn Lâm : một ngày....nhanh nhah
Hàn Mạc Kì: bà ngoại ăn...ăn...ông ngoại....xe xe
- Hai con nhớ ông bà không?
- Không....thèm
Ha ha ha
Tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được cười, " Không thèm" là câu Karen hay nói mỗi khi bị tôi nói móc. Chúng học được nhanh thật!
Hàn Nhuận giúp tôi kêt nối với màn hình thiêt bị trong phòng ba mẹ, trên màn hình ti vi hiện đại hiện lên hình ảnh đôi vợ chồng lớn tuổi ngồi trên sofa.
Tôi đến ngồi cạnh mọi người đặt Tiểu Lâm lên đùi mình, Hàn Nhuận thận trọng nói chuyện với ba tôi. Mặt dù chẳng phải " ba mặt một lời" nhưng sát khí của ba tôi có ảnh hưởng rất lớn. Lão đại đúng thật chẳng phải hư danh.
- Chào lão đại, chủ mẫu
- Cậu xem cậu làm ra trò gì vậy? Muốn để con gái ta làm phụ nữ không chồng một mình nuôi con sao?
- Con không có ý đó....con cũng đã nói với Mạc Mạc rồi.
- Cậu làm sao cho nở mặt lão đại ta đây thì làm. Con cháu ta giao hết cho cậu đấy!
- Con biết.
Hàn Lâm: ngoại....nhớ nhớ
Hàn Mạc Kì: ngoại...xe...xe
- Cháu yêu của ngoại, bà ngoại nhớ hai đứa quá đi. Hai đứa về nhanh nhé ngoại dẫn đi xem xe của ông ngoại
Hàn Lâm: xe...mới...đẹp
Hàn Mạc Kì: xe...đẹp...thích dady...hơn
Ha ha ha
Hai đứa nhóc này lật lọng lắm đấy, một mặt đòi xem xe của ông ngoại, một mặt muốn ở cùng ba chúng, ranh thật. Tôi thấy ba nhìn mình rất lâu rồi.....
-Con đang chờ lời ba đây.
- Tiểu Hàn không thương con thì về với ta
- Không sao đâu ba, con định sẽ ở cùng Nhuận ca, con của con cần có mái ấm của chúng
- Khi nào kết hôn?
- Ba....ba cũng biết con với Nhuận ca....thật thì con chỉ muốn chăm sóc tốt cho cháu của ba thôi.
- Con gái của Lâm Thính Nam ta mà ở nhà họ Hàn kia không có lấy một danh phận sao?
- Con lấy danh phận con gai của Lâm lão đại, danh phận là sát thủ cầm súng, danh phận nhà thiết kế của nhãn hiệu Susan & Ryan không phải nhiều quá rồi sao?
- Con giỏi lắm Lâm Tiểu Mạc
Hàn Lâm : mamy giỏi.....Lâm Lâm....giỏi hơn
Hàn Mạc Kì: ông ngoại....Kì Kì....ngoan ngoan....giỏi hơn...anh
- Hai tiểu quỷ tụi con đi theo mẹ mà chọc ta đấy nhé?!
Hàn