“Em không nói gì thì anh sẽ cho là em đồng ý rồi.” Biểu tình Tô Cận cực kì sung sướng.
Anh thấy cô gái nhỏ vẫn đang trừng mắt, bộ dáng kiểu không thể tin được, khiến lòng anh hơi ngứa, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt mềm mịn của cô.
Xúc cảm trơn mềm, quả nhiên vẫn giống như trong trí nhớ của anh.
“Nguyệt Nguyệt,” Tô Cận đột nhiên nâng người cô cao lên, chống trán cô, “bây giờ anh muốn cùng em giao lưu gia tăng tình cảm.”
Đột nhiên bị anh ôm cao lên, Thích Nguyệt còn đang đỏ mặt giãy dụa, nghe xong lời anh nói, cô ngây ngốc ngước mắt trừng anh, “… Anh không biết xấu hổ.”
Đối mặt với người đàn ông da mặt dày như vậy, Thích Nguyệt phát hiện ngôn từ mình hạn hẹp, căn bản nói không ra lời để phản bác anh được.
Cô nâng tay lên, gắt gao che môi mình lại, “Anh không được hôn em.”
Nói xong, cô tốn hết sức lực muốn thoát khỏi lồ ng ngực anh.
Đáng tiếc, cả người cô đều bị ôm chặt, căn bản không động đậy được.
Tay hơi dùng sức kéo xuống, Thích Nguyệt gấp đến hai tròng mắt đều đỏ, “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Em đã nói là không cho anh hôn em.”
Môi cô gái nhỏ giống như phủ một tầng nước gần ngay trước mắt, lúc đóng lúc mở, hấp dẫn tất cả lực chú ý của anh, khiến anh muốn ngậm lấy hai mảnh môi này, cẩn thận liế m láp.
Anh đúng là cũng đã làm như vậy.
Khi bị hôn, Thích Nguyệt ngây ra vài giây, sau đó lập tức bắt đầu phản kháng.
Tô Cận hôn cực kỳ tập trung, trong mắt hay trong lòng chỉ có cô gái nhỏ đang bị anh ôm này, và đôi môi khiến người ta trầm mê, căn bản không quan tâm cô đang giãy dụa.
Giữ cái ót của cô, động tác Tô Cận dần trở nên nhẹ nhàng dịu dàng.
Thời gian hôn dường như rất dài, sự mê muội trầm mê ban đầu trong lòng anh biến mất, tinh thần Tô Cận dần khôi phục bình thường, bắt đầu động tác trấn an cô gái nhỏ đã mềm nhũn thành một cục trong lòng.
Tô Cận phát hiện, cô gái nhỏ từ ban đầu có hơi kháng cự, nhưng đến bây giờ thì lại túm quần áo anh, nhắm hai mắt không hề giãy dụa, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu r ên nhỏ nhẹ.
Anh gần như có thể thấy lông mi mảnh dài của cô gái nhỏ run lên, đáng yêu cực kì.
Thật lâu sau, mọi thứ yên tĩnh lại.
Tô Cận ôm cô gái nhỏ đang mềm như bông, vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô hít thở bình thường, không quên nghiêm túc đưa ra ý kiến, “Nguyệt Nguyệt, khi hôn môi, phải nhớ hô hấp.
Sau này chúng ta thường xuyên luyện tập, em có thể dễ dàng thích ứng …”
Thích Nguyệt đỏ mặt thở d ốc, nghe xong lời anh nói, sự tức giận trong lòng càng nhiều, “Anh câm miệng.”
Tô Cận dừng lại không nói chuyện nữa, nhướng mày nhìn cô gái nhỏ mặt đầy thẹn thùng.
“Ai muốn luyện tập với anh chứ?” Cả người Thích Nguyệt đều tràn ngập tức giận, “Lưu manh, không biết xấu hổ, ai cho anh hôn em?”
Thật tức giận, người đàn ông này thế mà dám hôn cô.
Cô cảm thấy chính mình nên thật sự rất tức giận mới đúng, nhưng vừa rồi, cô không thể phủ nhận bản thân mình có phản ứng với nụ hôn của anh.
Có một giây như vậy, cô thậm chí rõ ràng cảm giác được, bản thân đang chấp nhận nụ hôn của anh.
Thích Nguyệt tâm hoảng ý loạn, đầu ngón tay nắm chặt quần áo anh không tự giác mà bắt đầu dùng sức.
“Nguyệt Nguyệt, em cũng rất thích,” Tô Cận nhẹ giọng trấn an cô, giọng nói tùy ý mang theo một chút mập mờ, “vừa rồi em còn đáp lại anh.”
Ban đầu cô gái nhỏ đúng là rất kịch liệt cự tuyệt anh, nhưng sau đó cô ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, còn chủ động hôn anh, đón nhận nụ hôn của anh.
Sắc mặt anh mang theo sung sướng cùng tự tin, “Nguyệt Nguyệt, bây giờ em tin lời anh nói chưa? Cơ thể tiếp xúc thân mật là con đường quan trọng trong việc gia tăng tình cảm nam nữ, em cũng không có quá kháng cự việc thân mật với anh như em tưởng tượng.”
Thích Nguyệt vốn vì bản thân chủ động mà cảm thấy ngượng ngùng khó xử, bây giờ lại nghe anh không chút đỏ mặt tim loạn nhịp nói ra, tức giận mà quát anh, “Sau này anh đừng hòng hôn em nữa!”
Cô thật sự rất tức giận, giận đến sợ hãi đối với Tô Cận cũng hoàn toàn biến mất.
Mấy ngày này, dù Tô Cận dỗ dành như thế nào, Thích Nguyệt đều xụ mặt không để ý đến anh, hoàn toàn làm lơ anh.
Hôm nay vừa hết tiết, Trần Viên xoay người, chống cằm nhìn Thích Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, cậu có tâm sự sao?”
Mấy ngày nay trên người Thích Nguyệt đều tản ra áp suất thấp, cô nhìn ra được, Thích Nguyệt giống như rất tức giận, đặc biệt là khi bạn trai cậu ấy đến đón cậu ấy.
Trần Viên nhìn nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi: “Có phải bạn trai cậu chọc giận cậu không?”
“Viên Viên!” Thích Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, cả khuôn mặt đều đỏ, “Tớ không có bạn trai!”
“Tô Cận là bạn trai cậu đó.” Trần Viên làm mặt quỷ, “Lần trước anh ấy chính miệng nói với tớ, cậu là bạn gái anh ấy, còn nữa,”
Cô thần thần bí bí hạ giọng xuống, “… anh ấy còn nói có hôn ước với cậu, là đính hôn từ trong bụng mẹ đó.”
Thích Nguyệt trở nên nóng nảy nói, “Cậu đừng nghe anh ấy nói bậy, tụi tớ không có quan hệ gì hết.”
Trần Viên vẻ mặt không tin mà nhìn cô.
“Cậu không tin thì thôi.” Thích Nguyệt nhụt chí cúi đầu, thu dọn đồ rời khỏi phòng học.
Trần Viên chạy chậm đuổi theo cô, “Nguyệt Nguyệt, sắp họp phụ huynh rồi, cậu có khẩn trương không? Haizz, lần trước thi thử tớ tụt nhiều hạng như vậy, chắc chắn sẽ bị ba tớ mắng chết.”
Nghe giọng nói không ngừng bên tai, trong lòng Thích Nguyệt đột nhiên khó chịu.
Họp phụ huynh à, trước kia mẹ cô đều sẽ tham gia, bây giờ …
Tâm tình Thích Nguyệt dần đi xuống, thất thần đáp lại lời của Trần Viên.
Rất nhanh hai người đã đi đến cổng trường, Trần Viên liếc mắt một cái liền thấy Tô Cận đang đứng bên chiếc xe hơi nhỏ chờ ở cổng trường.
Cô đụng nhẹ cánh tay Thích Nguyệt một chút, “Tớ đi trước đây.”
Nói xong, cô bước nhanh rời đi.
Trên tay Tô Cận cầm theo một ly trà sữa.
Nhìn thấy cô gái nhỏ, anh lập tức đi đến trước mặt cô, nhận sách vở trên tay cô rồi đưa ly trà sữa cho cô.
Ngẩng đầu nhìn anh một cái, cảm xúc Thích Nguyệt hạ xuống.
Cô chui vào trong xe, buông ly trà sữa đang cầm trong tay, nhấp môi không nói lời nào.
Sau khi đóng cửa xe, Tô Cận phát hiện tâm tình cô gái nhỏ có vẻ không vui, “Không vui?”
Thích Nguyệt hừ một tiếng, quay mặt đi không nhìn anh.
Tô Cận đã quen.
Từ ngày đó hôn cô gái nhỏ, cô gần như mỗi ngày đều là bộ dáng giận dỗi này.
Anh giơ tay, dễ như trở bàn tay mà ôm cô vào lòng.
Quả nhiên vừa thơm vừa mềm mại, anh đã mấy ngày rồi không được ôm cô gái nhỏ, Tô Cận không nhịn được mà cọ khuôn mặt mềm mịn của cô.
“Anh làm gì vậy?” Thích Nguyệt đẩy mặt anh ra, “Ai cho anh ôm em?”
Không để bụng thần sắc nổi giận đùng đùng của cô, Tô Cận nhướng mày nói,“Ừ? Em chịu nói chuyện với anh rồi?”
Mấy ngày này, cô gái nhỏ rất quật cường, dù anh dỗ dành như thế nào, cũng không chịu nói một câu nào với anh.
“Anh mau thả em xuống!” Thích Nguyệt luống cuống tay chân lôi kéo đồng phục trên người.
Bị anh ôm như vậy, váy ngắn đồng phục trên người cô bị kéo lên.
Thích Nguyệt chỉ cảm thấy phần chân bị lộ ra có chút lạnh.
Tô Cận ngẩn người, tầm mắt đi xuống, nhìn thấy cô gái nhỏ không ngừng kéo váy trên người xuống.
Cái váy đó vốn dĩ đã ngắn, bây giờ cô gái nhỏ dựa vào trong lòng anh, bởi vì nguyên nhân tư thế, nên da thịt trắng nõn trên đùi cô như ẩn như hiện.
Váy ngắn màu