Lúc cô gái nhỏ giận, thật sự rất khó dỗ.
Tô Cận giơ tay, nhìn thoáng qua giờ trên đồng hồ, từ giờ đến cuộc họp phụ huynh còn 40 phút nữa.
Anh cúi đầu, tiếp tục trầm tư.
Ngày đó anh đưa ra một kiến nghị tốt như thế, cô gái nhỏ lại giận.
Không chỉ không đồng ý anh phụ đạo môn Toán cho cô, đến phòng ngủ cũng không cho anh vào.
Nhớ lại bộ dáng trừng anh mấy ngày nay của cô gái nhỏ, vừa dữ vừa đáng yêu, đầu quả tim Tô Cận không nhịn được hơi rung động.
///
“Nguyệt Nguyệt, trong nhà cậu ai đến họp phụ huynh vậy?” Trần Viên ghé vào bên tai Thích Nguyệt, nhỏ giọng hỏi cô.
Hôm nay là cuộc họp phụ huynh đầu tiên sau khai giảng của khối 12 bọn họ, trường học rất xem trọng, sáng sớm bọn họ liền đến sắp xếp phòng học.
Trần Viên xếp bàn xong, túm tay Thích Nguyệt, mắt trông mong nhìn cô.
“Không có ai đến hết.” Thích Nguyệt lắc đầu, trên mặt hiện lên mất mát cực nhanh.
Trần Viên ngẩn ra, bật thốt lên: “A, chú dì cậu không đến sao?”
Sắc mặt Thích Nguyệt cứng đờ, né tránh nói: “Bọn họ không đến.”
“Vì sao vậy, cậu …”
Bạch Băng đứng đằng sau hai người đột nhiên mở miệng: “Viên Viên, đến đây giúp tớ với.”
“À à, được.” Lời nói bị ngắt, Trần Viên lập tức xoay người rời đi.
Tay Thích Nguyệt cầm giẻ lau, thất thần lau bàn, trong đầu toàn là chuyện trong nhà.
Chú dì bọn họ trước kia cũng rất tốt.
Nhưng từ khi ba mẹ mất, bọn họ giống như thay đổi thành một người khác.
Thích Nguyệt cúi đầu, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cả người tản ra áp suất thấp.
Cô không có người nhà, sau này cũng sẽ không ai đến họp phụ huynh cho cô.
Liên tục có phụ huynh học sinh đi vào, Thích Nguyệt nhìn những chú dì tuổi tầm ba mẹ cô, biểu tình hâm mộ.
Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm những người này, cho đến khi có một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thích Nguyệt trừng lớn hai mắt, nhìn Tô Cận có khí chất nổi bật trong đám người, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, chạy vài bước đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh, kéo anh ra ngoài hành lang phòng học.
“Sao anh lại đến đây?” Thích Nguyệt nhìn người đàn ông mặc trang phục thoải mái, cảm thấy cả người đều khá tốt.
Trên hành lang thỉnh thoảng có phụ huynh học sinh đi ngang qua, có người không cẩn thận đụng trúng bả vai Thích Nguyệt, khiến cô hơi lảo đảo.
Tô Cận duỗi tay, đỡ eo cô gái nhỏ, nghiêng người chống đỡ, không cho những người khác đụng trúng cô nữa.
Anh cúi đầu, khóe miệng hơi giương lên, tâm tình cực tốt nói: “Anh tất nhiên đến họp phụ huynh.”
Thích Nguyệt ngẩng đầu, ấp úng nói: “Họp phụ huynh? Anh họp phụ huynh cho ai?”
Lớp cô đâu có đám nhỏ nhà họ Tô*.
*Convert là tiểu bối nhà họ Tô.
Tô Cận nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô gái nhỏ, nghe giọng nói mềm mại của cô, không nhịn được sờ đầu cô, trầm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, em đã mấy ngày không nói chuyện với anh.”
Nghe anh nhắc đến chuyện này, Thích Nguyệt không khỏi nhớ đến lời nói tối đó của anh, ánh mắt hơi hung dữ, “Hừ, anh không biết xấu hổ như vậy, em mới không nói chuyện với anh.”
“Ừ, anh không biết xấu hổ, anh xin lỗi.” Tô Cận hùa theo lời cô dỗ dành, “Nguyệt Nguyệt, đã mấy ngày rồi, em cũng hết giận rồi chứ.
Anh bảo đảm với em, sau này anh sẽ không nhắc lại những kiến nghị chọc em giận nữa.”
Thích Nguyệt căn bản không tin lời anh.
Cô dùng sức đẩy tay anh, trừng anh, “Anh còn chưa trả lời em, anh đến đây họp phụ huynh cho ai?”
“Em.” Mu bàn tay Tô Cận cọ khuôn mặt mềm mịn của cô gái nhỏ.
Thích Nguyệt khiếp sợ nhìn anh, “Anh nói anh đến họp phụ huynh cho em? Anh lấy thân phận gì họp phụ huynh cho em?”
Tô Cận tùy ý nói: “Vị hôn phu hoặc là chồng tương lai.”
“Tô Cận!” Thích Nguyệt tức giận đá nhẹ chân anh, “Bây giờ anh lập tức đi về mau.”
Người đàn ông này thật sự muốn cô tức chết đúng không.
Tô Cận nhướng mày nói, “Không về.”
Nói xong, anh không cho cô gái nhỏ cơ hội mở miệng, xoay người đi vào phòng học.
Thích Nguyệt sốt ruột đuổi theo anh, nhưng chủ nhiệm lớp đã đến, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Cận ngồi vào chỗ ngồi của cô.
Không biết khi nào Trần Viên và Bạch Băng đã đứng đằng sau Thích Nguyệt.
Trần Viên nhìn