Đẩy tay anh ra, Thích Nguyệt túm quần áo anh ngồi dậy, “Nghĩ cái gì chứ, ngày mai em còn phải đi học, anh đừng xằng bậy.”
Tô Cận cẩn thận đỡ eo cô gái nhỏ, không nhịn được nói: “Chờ em huấn luyện quân sự xong về nhà?”
“Tô Cận!” Thích Nguyệt trừng anh, “Anh đừng cả ngày nghĩ loại chuyện này được không, em cũng không phải từ chối anh, chỉ là, chỉ là muốn anh chờ thêm chút nữa.”
Cô càng nói thân thể càng nóng.
Sau khi hai người ở bên nhau, người đàn ông này luôn như cố ý như vô tình nhắc đến chuyện đó.
“Tô Cận,” Thích Nguyệt ngồi vào lòng anh ôm cổ anh, “Anh chờ thêm chút nữa được không? Chúng ta mới ở bên nhau không bao lâu mà.”
Sờ sờ mặt cô gái nhỏ, ánh mắt Tô Cận không nhịn được dừng trên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, lòng bàn tay khẽ vuốt qua nơi bị anh cắn trầy da, anh khàn giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, đây là kết quả việc đàn ông cấm dục quá lâu.”
Thích Nguyệt hôn môi anh một cái, “Em biết, anh lại nhịn thêm chút nữa, chờ em chuẩn bị tốt rồi thì anh muốn làm gì em đều nghe anh.”
Vết thương bị anh chạm qua hơi đau, Thích Nguyệt giả vờ ủy khuất nói: “Trầy da rồi, rất đau.”
Cô gái nhỏ nhìn qua đáng thương hề hề.
Cho dù biết là cô đang giả vờ, nhưng trong lòng Tô Cận vẫn không nhịn được nhũn ra, “Anh thoa thuốc cho em.”
Tìm ra hòm thuốc nhỏ, Tô Cận cầm tăm bông, động tác mềm nhẹ thoa thuốc cho cô.
Thích Nguyệt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hai tròng mắt tỏa sáng.
Thần sắc anh nghiêm túc chuyên chú, động tác lại càng dịu dàng.
Chờ anh xoay người buông thuốc trong tay xuống, Thích Nguyệt bám chặt lên người anh, thanh âm mềm mại gọi tên anh: “Tô Cận.”
“Hả?”
Một tay ôm cô gái nhỏ, Tô Cận đứng lên đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng hôn lên tai cô gái nhỏ, “Tự mình ôm chặt.”
Thích Nguyệt ôm chặt anh, quay mặt qua nhìn anh cẩn thận rửa sạch tay.
Anh lớn lên đẹp trai, tay cũng rất đẹp.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi tay này lại càng lợi hại hơn, có thể làm rất nhiều chuyện cô không biết làm.
Lau khô nước trên tay, Tô Cận cọ cọ mặt cô, đôi tay ôm cô, “Nhìn gì đó?”
Thích Nguyệt theo phản xạ mở miệng: “Tay anh thật là đẹp.”
Ôm cô gái nhỏ rời khỏi phòng tắm, Tô Cận nghe cô khen mình, trêu cô nói: “Ừ, tụi nó không chỉ đẹp, còn có thể khiến em rất thoải mái nữa.”
Thích Nguyệt nghiêng đầu, “Có thể khiến em rất thoải mái như thế nào?”
Thấy vẻ mặt cô gái nhỏ đơn thuần ngây thơ, Tô Cận ho nhẹ một tiếng, sờ sờ đầu cô, “Ngoan, sau này sẽ nói với em.”
Thích Nguyệt không được như ý thì dây dưa không bỏ, “Em không muốn, em muốn nghe bây giờ.”
“Thật sự muốn nghe bây giờ?”
“Muốn.” Ngữ khí Thích Nguyệt kiên quyết.
Trầm mặc vài giây, Tô Cận bám vào bên tai cô gái nhỏ, ngữ khí mập mờ: “Nguyệt Nguyệt, chỉ cần em đồng ý cho anh …”
Sau khi Thích Nguyệt nghe lời anh nói xong, sửng sốt một giây, dần dần hiểu rõ ý anh.
“Tô Cận!” Cô mềm giọng rống anh, “Anh, anh không biết xấu hổ!”
///
Sáng sớm hôm sau, Tô Cận đưa cô gái nhỏ về trường.
Thấy cô vẫn là thở phì phì phồng mặt lên, Tô Cận cười dỗ cô, “Đừng giận, hôm qua là anh không đúng, không nên nói loại lời đó trêu em.”
Thích Nguyệt cắn chặt răng, hướng về phía anh hừ một tiếng thật mạnh, “Trước khi em huấn luyện quân sự xong, em không muốn nói chuyện với anh.”
Thích Nguyệt thật sự nói được làm được, mấy ngày trước khi đến nơi huấn luyện quân sự, cô thật sự không liên lạc với Tô Cận.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba… Ngày thứ năm của huấn luyện quân sự, thanh âm huấn luyện viên mặt đen hữu lực phê bình họ một trận, lại phạt bọn họ chạy năm vòng, cả người Thích Nguyệt đều không khỏe.
Chạy xong, cả đám người ngã trái ngã phải thở d ốc nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Kỳ cọ đến bên cạnh Thích Nguyệt, đầu choáng váng nói: “Nguyệt Nguyệt, mệt mỏi quá đi, hôm nay mới là ngày thứ năm thôi, mấy ngày còn lại chúng ta phải trải qua sao đây.”
Thích Nguyệt nhìn cô ấy một cái, đã mệt đến mức không muốn nói chuyện.
Hạng mục cuối cùng là huấn luyện đứng nghiêm một tiếng.
Chờ giáo quan* tuyên bố huấn luyện chiều nay kết thúc, một đám học sinh lập tức giải tán.
*Giáo quan: huấn luyện viên quân sự
Bạch Tiểu Kỳ uống sạch một ly nước, nói: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi về trước tắm rửa không?”
“Ừ.” Thích Nguyệt gật đầu, mệt đến đầu váng mắt hoa, “Đi về trước tắm rửa đi.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên, không cần nhìn cô cũng biết là ai.
Mấy ngày trước cô đều không để ý Tô Cận, bây giờ cô vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đói, nhìn thấy anh gọi điện đến, trong lòng đột nhiên thấy ủy khuất.
Bấm nhận cuộc gọi, Thích Nguyệt không có sức mở miệng: “Tô Cận, bây giờ em mệt quá.”
Bạch Tiểu Kỳ dụi dụi mắt, kéo kéo tay Thích Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, bạn trai cậu đến đây kìa.”
“Cái gì?”
Trên tay Thích Nguyệt còn đang cầm điện thoại, cô ngây ngốc ngẩng đầu, thấy Tô Cận đang đi về phía cô.
Bạch Tiểu Kỳ đã thức thời rời đi.
Đứng ở trước mặt cô gái nhỏ, Tô Cận nâng khuôn mặt đỏ rực của cô, trong thanh âm mang theo đau lòng: “Sao lại thành ra như vậy?”
Tô Cận thuê phòng ở trong quân doanh, Thích Nguyệt đi theo anh.
Thoải mái tắm rửa gội đầu sạch sẽ, Thích Nguyệt mặc áo ngủ Tô Cận mang theo đến, nhìn chằm chằm làn da của mình trong gương, dây dưa không muốn ra ngoài.
Tô Cận không nghe trong phòng tắm có tiếng, anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, gõ cửa hai cái, “Nguyệt Nguyệt?”
Cửa bị mở ra, Thích Nguyệt hung dữ trừng anh, “Cái gì?”
Cô không đủ tự tin, trên mặt hiện lên xấu hổ.
Bây giờ cô xấu như vậy, vừa rồi bộ dáng vừa huấn luyện quân sự xong cũng bị Tô Cận nhìn thấy.
Có khi nào anh chê cô không?
“Tô Cận,” Thích Nguyệt cắn răng túm quần áo anh, “Vừa rồi có phải em rất xấu không?”
Tô Cận nhíu mày.
Tóc cô gái nhỏ còn đang nhỏ nước, có vài sợi rối tung ở trước mặt cô, phần vải trước ngực cô đều ướt đẫm.
Khom lưng bế cô gái nhỏ rời khỏi phòng tắm, Tô Cận đặt cô lên giường, ngồi bên cạnh cô, cầm khăn lông đặt lên đầu cô gái nhỏ, dịu dàng giúp cô lau tóc, miệng vẫn không quên dỗ cô: “Nguyệt Nguyệt, em vẫn xinh đẹp như trước.”
“Anh đừng lừa em.” Thanh âm Thích Nguyệt rầu rĩ.
Tô Cận buông khăn lông, vén tóc cô ra sau ta, hôn mặt cô,