Thịnh Thi Mông không nghe được Ôn Diễn nói gì với Thịnh Nịnh, chỉ thấy mặt Thịnh Nịnh đỏ lên như gan lợn trong nháy mắt, cực kỳ tò mò.
Thịnh Nịnh trừng mắt nhìn cô ấy, giả vờ như không nghe thấy lời của Ôn Diễn, cứng đờ chuyển chủ đề.
Chuyện vui đưa đến tận cửa, nào có chuyện không thuận theo chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Ôn Diễn không phải loại đàn ông không cho con gái một bậc thang đi xuống, đã nhận được hiệu quả của sự trêu chọc rồi, anh không nhắc đến việc anh vô tình nghe thấy cô muốn gọi anh bằng xưng hô gì đó.
Tiếp tục nói về hợp đồng, Ôn Diễn nói sẽ gửi địa chỉ cho cô, nói đến lúc đó cô không được đến muộn. Cuối cùng chờ cúp điện thoại, Thịnh Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô liếc nhìn các lỗ nhỏ ở phía dưới cùng của điện thoại, cực kỳ ảo não vì sự bất cẩn của mình lúc nãy.
Thịnh Thi Mông hỏi cô lúc nãy Ôn Diễn nói gì, tại sao sắc mặt cô lập tức thay đổi như vậy.
Tất nhiên Thịnh Nịnh không thể nói sự thật, tùy tiện nói cho có lệ.
Thịnh Thi Mông cũng không hỏi thêm nữa, dù sao chắc chắn cũng không phải là lời hay ho gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chủ nhật mới đây Ôn Chinh rủ em đi chơi, em tìm cớ từ chối. Vốn muốn chờ đến lúc chị cầm được nhà rồi thì em sẽ chia tay, nhưng hiện tại theo như hợp đồng, căn nhà vẫn thuộc sở hữu của tổng giám đốc Ôn, chị chỉ có thể dọn vào ở trước, vì vậy tình hình này thì tính sao đây? Nếu em chia tay với Ôn Chinh, tổng giám đốc Ôn sẽ không hối hận đấy chứ?"
Lúc đầu Thịnh Nịnh cũng có lo lắng chuyện này, vì vậy khi Ôn Diễn yêu cầu cô ký hợp đồng, cô không ký ngay. Dù cô có thông minh cỡ nào, sao có thể so sánh được với lão hồ ly nhiều năm trôi nổi trong thương trường được?
Thịnh Thi Mông: "Nếu không thì chị lại nghiên cứu kỹ hợp đồng xem sao? Dù sao em cũng không hiểu, lỡ như có sơ hở thì sao?"
Thịnh Nịnh cảm thấy lo lắng của em ấy không phải là không có lý, lại cầm hợp đồng ra, cẩn thận đọc lại. Trong các hợp đồng hợp tác bình thường sẽ ghi rõ các điều khoản, nếu bên A hoặc bên B phá vỡ hợp đồng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, cũng bồi thường thiệt hại.
Thường được gọi là tiền vi phạm hợp đồng.
Nhưng ở đây chỉ nói rõ tiền bồi thường thiệt hại của bên B. Nếu cô vi phạm hợp đồng thì không chỉ trả lại căn nhà mà còn phải trả tiền thuê nhà theo giá thị trường theo thời hạn hợp đồng, ngoài ra cũng phải trả tiền bồi thường phí mài mòn và dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.
Mà bên A lại không hề có biên bản bồi thường do vi phạm hợp đồng.
Nói cách khác, hợp đồng này, Ôn Diễn có thể phá bỏ hợp đồng. Cho dù Thịnh Thi Mông hay Ôn Chính có đồng ý chia tay hay không, anh cũng vẫn có thể lấy tiền của Thịnh Nịnh.
Tất cả phụ thuộc vào việc lời nói của anh có đáng tin cậy hay không. Thịnh Nịnh siết chặt tờ giấy trong tay cho đến khi đầu ngón tay trắng nõn của cô đỏ lên. Thậm chí cô còn nở nụ cười âm trầm.
Thịnh Thi Mông hơi sợ hãi: "Chị?"
Đột nhiên Thịnh Nịnh hỏi: "Em có nôn nóng chia tay với cậu ta không?"
"A? Cũng không vội, xem chị sao đã."
Thịnh Thi Mông nói: "Thật ra khẩu vị mấy tháng nay của em đều bị Ôn Chinh nuôi dưỡng quen rồi, chờ sau khi chia tay, em quen bạn trai khác có thể sẽ không quen lắm."
Cô ấy cảm thấy chia tay với Ôn Chinh thì hơi đáng tiếc. Cũng không phải vì nguyên nhân bất đắc dĩ, mà là vì không tìm được trò tiêu khiển nào tốt hơn người này.
Mặc dù Thịnh Thi Mông khá cởi mở về chuyện tình cảm, lúc giai đoạn mơ hồ thì nuôi tận mấy con cá nhưng lúc bắt đầu hẹn hò yêu đương thì rất có nguyên tắc. Cô ấy không bao giờ đụng tới đàn ông đã có đối tượng, bởi vì cô ấy không muốn cạnh tranh với người cùng giới. Đến lúc đó hai cô gái cãi nhau, ai cũng không xinh đẹp. Ngược lại sẽ càng khiến cho đàn ông gia tăng lòng hư vinh, cho rằng bản thân rất hấp dẫn.
Ôn Chinh rất khiến người khác yên tâm về mặt này. Anh ta không cần dùng cạnh tranh giữa các cô gái để chứng tỏ sức hấp dẫn của bản thân, mặc dù bình thường anh ta thích đi chọc ghẹo phụ nữ. Nhưng cũng giống như Thịnh Thi Mông, lúc yêu thì rất chuyên tâm vào một người, để tránh ầm ĩ khiến người khác nghe thấy chê cười. Cho nên nói Ôn Chinh yêu cô rất nhiều, Thịnh Thi Mông cũng không tin lắm.
Cô ấy chỉ cảm thấy một người đàn ông rất giống cô trong chuyện tình cảm thì sẽ không dễ dàng thua bởi cô như vậy được.
Có điều những suy nghĩ này có nói với Thịnh Nịnh cũng vô dụng, bởi vì cho dù có nói ra thì một người ngu ngốc trong chuyện tình cảm chỉ một lòng kiếm tiền mua nhà cũng không hiểu.
-
Mấy ngày sau, thời tiết càng trở nên lạnh hơn. Hình như mùa đông năm nay đến sớm hơn, cũng không biết lúc nào trời sẽ ấm lên.
Mấy ngày sau cuộc gọi đó, Thịnh Nịnh liên tục nói trường học có việc bận, vì để phối hợp với thời gian của cô, Ôn Diễn cũng lùi ngày ký hợp đồng. Cũng không phải là hợp đồng làm việc đứng đắn gì, vì vậy mới để cho Ôn Diễn lần đầu tiên tiếp xúc với bên B kiêu ngạo như vậy.
Ôn Diễn không có nhiều thời gian lãng phí mà gọi điện thoại với cô, anh cũng không phải là khách phục vụ của cô, anh không nhịn được ném chuyện của Thịnh Nịnh cho trợ lý.
"Cô Thịnh rất thận trọng."
Dựa theo phản ứng của Thịnh Nịnh trong mấy ngày qua, trợ lý Trần kết luận: "Hình như cô ấy không hề tin tưởng luật sư của chúng ta lắm."
Thịnh Nịnh không dám trực tiếp đưa ra ý kiến nào với Ôn Diễn, cho nên chuyện này cứ như vậy đổ lên người anh ta. Dù sao cô vẫn sống trong ký túc xá, cũng không vội chuyển đến căn hộ đó. Nhưng mỗi ngày Ôn Diễn đều bị bố nhắc, dần dần mất kiên nhẫn.
Ngày hôm đó sau khi đưa Ôn Chinh về nhà, hai cha con ương ngạnh cứ cả ngày ngẩng đầu không gặp, cúi đầu không nhìn, ai cũng không thèm quan tâm đến ai. Nhà họ Ôn lớn như vậy, cửa cũng đến có mấy cánh, Ôn Hưng Dật di chuyển không tiện, căn bản không ngăn được Ôn Chinh. Lần này cậu hai nhà họ Ôn không bỏ trốn khỏi nhà nữa nhưng cũng chẳng khác gì bỏ trốn là bao.
Buổi tối mới trở về nhà ngủ, ban ngày thì không thấy người đâu cả. Ôn Hưng Dật hỏi anh ta đi đâu, không biết là anh ta có cố ý chọc giận ông bố của mình hay không, "thẳng thắn" nói đi hẹn hò. Đứa con nhỏ nổi loạn, chỉ biết làm tổn thương người bố già nên đương nhiên áp lực đè nặng lên người con trưởng quản lý mọi việc.
Ôn Hưng Dật là một đổng sự phủi tay nhàn nhã, bây giờ trên dưới tập đoàn đều không cần ông phải quan tâm và tất nhiên chuyện bây giờ ông có thể mở miệng ngậm miệng đều là những chuyện vặt vãnh của gia đình. Nhưng Ôn Diễn không làm được.
Anh là tổng giám đốc, giờ làm việc không so được với giờ làm việc hàng ngày của nhân viên nhưng cuối cùng vẫn phải đi làm. Kéo dài thời gian là kỹ năng ít kỹ thuật nhất trong đàm phán và cũng là cách dễ dàng giết chết sự kiên nhẫn của đối phương. Ví dụ, trên bàn tròn, hai bên đang án binh bất động, ngồi như vậy mấy ngày đêm, xem ai không nhịn được trước.
Trong phòng làm việc ấm áp, Ôn Diễn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng xắn tay áo lên trên khuỷu tay, cổ tay gầy gò, một tay chống má, vốn đang rũ mắt, mặt không cảm xúc xem báo cáo quý của các công ty con. Trợ lý thấy anh nhướng mày. Bình thường lúc làm việc, anh rất ít khi làm các hành động nhỏ nhưng vậy mà hôm nay anh thản nhiên xoay bút trên ngón tay.
Hôm đó nói một đống lời nịnh nọt anh nửa ngày, còn tưởng là một cô gái ngốc nghếch. Không ngờ sau khi phát hiện ra mánh khóe hợp đồng thì liền lập tức thay đổi sắc mặt.
Xem ra vẫn là phải chi một ít tiền cho cô rồi.
"Cô ấy không đến công ty luật ký hợp đồng, vậy thì nói cô ấy đến công ty đi."
Ôn Diễn thờ ơ nói: "Nói cô ấy có ý kiến gì thì đến trước mặt tôi mà nói."
"Vâng." Trợ lý Trần gật đầu, sau đó chuyển nói sang nói chuyện công việc: "Người của Hiệp hội phiên dịch đã đến rồi." Ôn Diễn đứng dậy: "Đi thôi."
-
Thịnh Nịnh đứng trước gương soi, giống như một nữ vương đội vương miện, trịnh trọng đội chiếc mũ len lên đầu.
Trước khi đi tìm Ôn Diễn, cô đã gửi tin nhắn báo cáo lịch trình cho Thịnh Thi Mông.
Thịnh Thi Mông: "Em đang ăn tối với Ôn Chinh.
Sau đó, Thịnh Thi Mông gửi một số hình ảnh thức ăn qua. Thịnh Nịnh trả lời bằng gương mặt vừa đói vừa khóc.
Thịnh Thi Mông: "Chờ chị sau khi mọi chuyện thành công thì mời em ăn một bữa lớn."
Thịnh Thi Mông: "Giương cao tư tưởng xã hội chủ nghĩa, nhổ lông chủ nghĩa tư bản."
Thịnh Thi Mông: "Xông lên."
Không biết