“Nhiều nhất là đóng hai tiếng?” Rõ ràng Ôn Chinh rất rất không vừa lòng với thời gian này: “Theo như tính cách thẳng nam chết tiệt đó của anh trai tôi, ít nhất là phải nhốt anh ấy với phụ nữ qua một đêm mới có thể phát triển được.”
“Cậu hai cậu nghe tôi nói, tổng giám đốc Ôn cũng không có ngốc, màn kịch vụng về này ngài ấy có thể tin được bao lâu chứ? Một khi hiệu quả công viêc của chúng ta vượt quá trình độ kiên nhẫn của sếp, không chỉ có tôi, đến lúc đó người phụ trách sửa khóa cửa và sửa điện đều sẽ bị trách phạt.” Trợ lý Trần nhẹ nhàng giải thích: “Cậu cũng nên suy xét vì công việc của chúng tôi một chút chứ?”
Ôn Chinh sững sờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng đúng, anh ta hố Ôn Diễn thì không sao, Ôn Diễn cũng không thể thực sự làm gì anh ta.
Đám người trợ lý Trần phối hợp với anh ta để thực hiện màn kịch này thì không thừa nhận nổi sự trách phạt này.
Đối với nhân viên mà nói, bọn họ chính là đang mạo hiểm trêu đùa ông chủ, tuy Ôn Chinh là cổ đông của Tập đoàn nhưng Ôn Diễn mới là người trả lương nuôi cuộc sống của bọn họ.
"Công tử" Ôn Chinh là kẻ ăn chơi nhưng không phải người không hiểu đạo lý.
“Thế thì theo như cách làm của anh đi, nếu như anh ấy phát hiện.” Ôn Chinh dừng lại một chút, an ủi nói: “Không sao, tôi là người đầu têu trò đùa này, đến lúc đó cho dù anh ấy phát hiện ra cũng có tôi chắn ở trước mặt cho các anh, yên tâm.”
Trợ lý Trần cảm kích nói: “Cảm ơn cậu có thể hiểu cho.”
Vốn dĩ Ôn Chinh tính là khóa hai người họ một đêm, kết quả bởi vì xem xét tình hình thực tế chung, phát hiện kế hoạch có một vạn lý do không thành công được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiều nhất là khóa hai tiếng, có chút thời gian như thế thì có thể làm được gì.
Đối với đàn ông khác thì có thể là đủ rồi, nhưng chỉ mỗi hai tiếng mà muốn Ôn Diễn phá vỡ phòng ngự thì đúng là nằm mơ.
Tố chất tâm lý của Ôn Diễn rất mạnh, vượt xa cả người bình thường.
Ôn Chinh nhớ lúc anh ta còn rất nhỏ, anh ta và Ôn Diễn hai anh em còn có đứa cháu gái bên ngoại cũng ngang ngang tuổi, lúc đó đi học trường tư, anh ta và cháu gái ngoại học Tiểu học, còn Ôn Diễn học Trung học cơ sở, vừa hay hôm đó Tập đoàn Hưng Dật tổ chức hoạt động thường niên, tài xế phụ trách đón bọn họ tan học tạm thời xin nghỉ, thế là chị cả Ôn Vi cùng bố khác mẹ tạm thời thay công việc của tài xế để đi đón hai em trai và con gái tan học, dẫn bọn họ đi đến công ty tìm bố.
Bỗng dưng lúc lên lầu thang máy thì bị xảy ra sự cố, bị kẹt ở giữa hai tầng không lên không xuống được, Ôn Chinh và cháu gái bị dọa sợ muốn chết, trốn ở trong lòng của chị gái khóc không ngừng, còn hỏi chị ấy có khi nào đột nhiên thang máy bị rơi xuống không, có khi nào bốn người bọn họ phải chết ở trong đây không.
Chị cả không ngừng nhẹ giọng an ủi hai đứa nhỏ, ánh mắt lo lắng nhìn Ôn Diễn, hỏi anh có sợ không.
Ôn Diễn khinh thường liếc nhìn em trai và cháu gái khóc thành cả người đẫm nước mắt, nói cái này có gì mà sợ.
Sau khi thang máy được sửa xong, bố Ôn Hưng Dật vội vàng đi đến, sau khi cháu gái nhìn thấy ông ngoại thì lại tủi thân khóc lớn, còn khóc to hơn trong thang máy vừa nãy, vốn dĩ Ôn Chinh cũng đã được dỗ cho không khóc nhưng thấy cháu gái khóc kinh như vậy, mũi cũng chua xót, lại gào lên không ngừng.
Hai đứa trẻ gào khóc khiến màng nhĩ các nhân viên như muốn chảy máu, mà Ôn Diễn cũng là trẻ con lại có vẻ mặt như thường.
Sau đó nhân viên sửa chữa điều chỉnh camera, trong một tiếng bị nhốt trong thang máy này, chị cả, em trai còn có cháu gái dựa gần lại nhau, chỉ có Ôn Diễn ngồi ở một góc trong thang máy, lấy sách giáo khoa từ trong cặp sách ra rồi cúi đầu bình tĩnh làm bài tập một tiếng.
Lúc đó có nhân viên mơ hồ có dự cảm, tuy rằng trước mắt chủ tịch Ôn coi trọng con gái cả Ôn Vi nhất, nhưng nếu như mấy người bọn họ tiếp tục làm ở Tập đoàn lâu hơn nữa, nói không chừng tương lai một ngày nào đó sẽ nhìn thấy cậu cả này thay thế vị trí của bố Ôn Hưng Dật, chân chính ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn.
Mà một ngày này đích thực cũng đến.
Cho dù bây giờ chị cả vẫn còn sống, cũng chưa chắc đã vượt qua Ôn Diễn được.
Suy cho cùng trong ba đứa trẻ bọn họ, chỉ có Ôn Diễn máu lạnh vô tình là di truyền giống nhất của ông già.
Trong hoàn cảnh thang máy vừa nhỏ vừa tối như vậy, lúc Ôn Diễn còn nhỏ đã không sợ, càng đừng nói là ở trong văn phòng làm việc rộng như vậy.
“Bỏ đi, bỏ đi.” Ôn Chinh rất tiếc nói nói: “Chuyện cũng đã làm rồi, thả họ ra nhanh như vậy cũng đáng nghi, chúng ta cứ thực sự coi như là khóa cửa bị hỏng, cộng thêm cúp điện đi, trợ lý Trần cảm thấy thời gian được rồi thì gọi người mở cửa ra, tôi đi trước đây.”
Chỉ có thể cầu khấn gan người phụ nữ đó có thể nhỏ một chút, tốt nhất là giống như anh ta lúc nhỏ, sợ đến trốn vào trong lòng người khác khóc không thôi, để anh trai của anh ta có cơ hội thương hoa tiếc ngọc một chuyến.
May mà Ôn Chinh dễ nói chuyện, trợ lý Trần không nhịn được thở nhẹ ra một hơi.
Ánh mắt anh ta tỏ vẻ lo lắng về phía cửa phòng làm việc.
Tổng giám đốc Ôn và cô Thịnh ở bên trong, chắc là sẽ không có vấn đề gì nhỉ? Suy cho cùng cũng đều là người rất ổn trọng.
Còn về thứ gọi là tỉa lửa điện giữa cô nam quả nữ ở trong bóng tối đó mà cậu hai bổ não…
Làm sao có khả năng.
Trợ lý Trần lắc lắc đầu, lẩm bẩm một mình: “Quá nực cười.”
Đường đường là phòng làm việc của tổng giám đốc lại liên tiếp gặp phải tình trạng mất điện, cửa không mở được, khéo đến mức khiến người ta không thể không nghi ngờ đây có phải là trò đùa Halloween muộn không.
Trợ lý lại giải thích trong điện thoại lần nữa, đúng là chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, đường dây điện ở tầng này của bọn họ bị nổ, đã gọi điện bảo người đến sửa.
Do là chuyện mất điện rất ít khi xảy ra, mà máy phát điện tạm thời để trong buồng máy, thế nên việc di chuyển máy phát điện để cung cấp điện khẩn cấp cũng cần mất chút thời gian.
“Biết rồi, nhanh tay nhanh chân lên chút.”
Ôn Diễn cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy đau đầu, nặng nề day day sống mũi để hòa hoãn tâm trạng.
Thịnh Nịnh ngây ngốc ngồi trên sofa thò đầu ra tò mò hỏi: “Trợ lý Trần nói thế nào?”
“Cúp điện bất ngờ.” Giọng điệu Ôn Diễn lạnh nhạt nói “Chắc cũng không quá lâu đâu, đợi chút đi.”
Thịnh Nịnh ồ một tiếng.
Xem ra còn thực sự đụng hết tất cả các việc ngoài ý muốn.
Nhưng đúng là tình huống bây giờ cũng quá là kịch hóa rồi, khéo đến cô không cách nào không nghĩ đến theo hướng kịch bản hóa.
“Sếp Ôn, không phải chúng ta sẽ bị nhốt ở đây một đêm chứ?”
Vẻ mặt Ôn Diễn vô cảm nói: “Nếu thực sự bị nhốt một đêm, thế thì ngày mai sẽ có rất nhiều người khỏi cần đi làm nữa.”
Thịnh Nịnh nghe hiểu ý ngoài lời nói của anh, nhỏ giọng phản bác: “Cái này cũng không phải do người ta tạo thành, không đến mức như vậy chứ.”
“Lấy tiền của tôi lại trả lại tôi hiệu suất làm việc như vậy.” Ôn Diễn hừm một tiếng: “Vẫn là đuổi người đi chỗ khác tìm việc còn tốt hơn.”
Thịnh Nịnh im lặng không nói, dường như biết vì sao Ôn Diễn lại không nhìn thuận mắt em gái của cô như vậy.
Không chút nghi ngờ gì Ôn Chinh là nguyên nhân đầu tiên, mà bình thường Thịnh Thi Mông làm việc hay công việc đều là kiểu bắt cá làm trò hề, đoán chứng thái độ chính là nguyên nhân thứ hai.
Chẳng trách công việc bình thường của trợ lý Trần lại áp lực lớn như vậy, mỗi lần nói chuyện với cô đều kêu khổ liên tục.
Nhưng đụng phải ông chủ như này cũng có chỗ tốt, đó là dưới sự “hành hạ” của anh, năng lực làm việc của bản thân sẽ được luyện tập nâng cao.
Thịnh Nịnh không dám phân tâm, nhân lúc laptop vẫn còn điện, lạch cạch gõ không ngừng.
Vẫn may laptop của cô sạc đầy điện, có thể tiếp tục tăng ca, dịch hơn một trăm trang file tài liệu pdf, tuy rằng Ôn Diễn không bảo cô hôm nay phải hoàn thành, cũng không nói chỉ bảo một mình cô làm nhưng dù sao ở trong văn phòng cũng không có việc gì khác để làm, ở trước mặt ông chủ cũng không thể chơi điện thoại giết thời gian được, giữa cô và ông chủ cũng chẳng có chủ đề gì để nói, còn không bằng dứt khoát vùi đầu vào công việc.
Không giống với Thịnh Nịnh, máy tính làm việc của Ôn Diễn là máy tính để bàn, hiện tại màn hình máy tính đen ngòm, không thể không dừng công việc lại, anh lại không có ý định chơi điện thoại gì, chỉ có thể dựa vào ghế làm việc, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ phát ngốc.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cô gõ bàn phím.
Cúp điện còn biết làm việc, không quan tâm có phải làm cho anh ta xem hay không, cô gái này thực sự có tâm làm việc.
Dù cho cảnh đêm tòa cao ốc bên đối diện có sáng đẹp như thế nào bình thường cũng đều nhìn đến phát ngấy, người đàn ông cảm thấy không thú vị, ánh mắt lại nhìn vào phong cảnh tươi mới hơn ở trong văn phòng làm việc tối nay của anh.
Buổi tối ở Yến Thành không có máy sưởi thật sự rất khó chịu, không khéo là hiện tại cúp điện không có máy sưởi thật, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống, tay gõ chữ của Thịnh Nịnh chậm rãi trở nên cứng đờ, không thể không xoa xoa lòng bàn tay ủ ấm, lại mặc lại áo khoác đã cởi ra để ở một bên lại trên người.
Bởi vì hôm nay liên quan đến hội nghị thượng đỉnh, cô mặc vest nghiêm chỉnh, bên dưới là chân váy bó, lộ ra chân nhỏ ở bên ngoài, lạnh đến mức chân đi giày đế thấp của cô vô thức giẫm xuống đất, phát ra tiếng độ khẽ.
Chắc là không làm ồn đến Ôn Diễn nhỉ? Nếu không lại bị anh mở miệng trào phúng.
Cô cẩn thận nghĩ.
Lúc này có một bóng người cao lớn bao trùm lên người cô,