Thịnh Ninh nhịn không được dùng suy nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán về anh.
“Có phải là anh cảm thấy tôi chết rồi, phòng anh đồng ý cho tôi thì không phải cho nữa?”
“Hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên kia phát ra giọng trầm nghi ngờ, tiếp theo rất nhanh giả vờ ngạc nhiên đáp lại: “Thực sự.”
Thịnh Ninh dùng giọng điệu ác độc nói: “Thế thì anh vẫn là đừng có hy vọng nữa, tôi nhất định sẽ tranh thủ sống đến đến ngày sổ đổ về tay.”
“Thế cô cố gắng sống đến ngày đó đi” Ôn Diễn không chút để ý nói: “Nhớ qua lấy mắt kính.”
Phòng ở!
Vì phòng ở cô nhịn!
Giọng nói của Thịnh Ninh hòa hoãn lại, lại hồi phục vẻ khách sáo ngày thường với anh.
“Nếu không anh đưa mắt kính cho trợ lý Trần để anh ấy đưa lại cho tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả người đàn ông này còn không vui, trực tiếp phủ định ý kiến của cô.
“Cậu ta là trợ lý của cô hay là trợ lý của tôi? Tôi trả tiền lương cho cậu ta không phải là để cậu ta là chân sai vặt của cô.”
“Không phải là chạy vặt có được không?” Thịnh Ninh giải thích “Tuần tới trợ lý Trần sẽ đến trường học của tôi để tìm tôi thương lượng chuyện quyền ký tên, anh ta chỉ là thuận tiện mà thôi.”
Ôn Diễn không vừa lòng: “Cô làm việc sao không có hiệu quả như vậy, chỉ là một cặp kính mà thôi, cần phải kéo dài đến lúc đó mới lấy?”
Sự nhẫn lại của Thịnh Ninh đã cạn kiệt, lạnh nhạt ồ một tiếng: “Thế thì như này đi, mắt kính tôi không cần, tôi ngày mai đi mua cái mới, cái cũ đó tùy anh xử lý.”
Lần này người đàn ông cuối cùng không nói gì.
Thịnh Ninh kéo kéo môi, trong lòng nghĩ xem anh làm sao đấu với tôi.
Ôn Diễn mở miệng, giọng điệu nghe có vẻ mang theo chút tức giận: “Bởi vì tôi từng chạm vào, cô thực sự không cần nữa?”
“Không cần nữa” Thịnh Ninh quật cường cự tuyệt, còn thêm vào một câu: “Còn có cái áo khoác anh cho tôi mượn đắp chân đó, nếu như anh chê thì đưa cho tôi đi.”
Ôn Diễn: “.....Cô muốn áo của tôi làm gì?”
Thịnh Ninh: “Đăng lên trên khu đồ second-hand bán lấy tiền.”
“Có phòng còn chưa đủ, còn đánh chủ ý đến quần áo của tôi” Ôn Diễn hừm một tiếng, châm chọc nói: “Kiếm tiền trong mắt đúng không?”
“Đúng vậy” Thịnh Ninh giọng nói thản nhiên “Anh cũng không phải là ngày đầu tiên mới quen biết tôi.”
Cô hiện tại đang đợi kiếm tiền miễn phí từ chiếc áo khoác nam đắt tiền.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, người đàn ông đến căn hộ cũng đã cho cô thế nhưng về mặt quần áo lại keo kiệt với cô.
“Không cho, áo tôi còn mặc tiếp, cô đừng mơ tưởng chuyện đó.”
Thịnh Ninh giả vờ không hiểu: “Anh không phải chê áo đó bị tôi đắp lên chân rồi à?"
“Tôi nói là ghét bỏ khi nào chứ?” Ôn Diễn giễu cợt nói “Cho rằng ai cũng như cô chắc, tiểu công chúa, đồ bị đàn ông chạm vào rồi thì không cần, yếu ớt vô cùng.”
Suy nghĩ của Thịnh Ninh cũng không đi theo con đường bình thường, Ôn Diễn nói cô là tham tiền, cô không cảm thấy là đang mắng cô.
Anh nói cô là tiểu công chúa, không hiểu sao cô lại có cảm giác bị xỉ nhục.
Cô lập tức đáp lại một tràng dài lời bén nhọn.
“Nếu như anh nhìn không vừa mắt tôi thì cũng không có cách nào, tôi chính là như vậy.”
“Tôi còn có chuyện bận, không nói với anh nữa, áo khoác của anh nếu như anh không muốn thì làm phiền trực tiếp gửi đến phòng tôi.”
“Trước cảm ơn anh đã cống hiến cho sự nghiệp từ thiện của nước ta, phí sinh hoạt sống của tôi mấy tháng này đều có chỗ trông cậy rồi, chúc anh cuộc sống vui vẻ, gặp lại sau."
Sau đó gan to bằng trời cúp điện thoại.
Ôn Diễn bị lời nói của cô chọc tức, trầm giọng cười mấy tiếng, trong miệng mắng: “Tham tiền.”
Điện thoại đã bị cúp, cãi nhau với điện thoại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Khó khăn lắm mới thả lỏng được tâm tình, đột nhiên lại trở lên không có hứng thú.
Trợ lý Trần đứng ở bên ngoài phòng làm việc, thấy chủ tịch Ôn gọi điện thoại cũng xong rồi, lúc này mới gõ cửa đi vào.
Liên quan đến chuyện Thịnh Ninh nghỉ đông muốn đến công ty thực tập, anh ta cảm thấy vẫn nên nhắc trước với chủ tịch Ôn một tiếng thì tốt hơn.
Trợ lý Trần gần đây có mối quan hệ cá nhân với Thịnh Ninh khá tốt, hiểu rõ cô gái này có năng lực tốt, cô bình thường bận rộn học hành, lại thêm việc đắc tội với giáo viên, những ngày trải qua ở trong trường cũng không dễ dàng, thế nên nghĩ ở phương diện công việc có thể giúp đỡ cô một tay thì giúp đỡ.
Nếu như chủ tịch Ôn nói với bên nhân sự một tiếng, Thịnh Ninh có thể trực tiếp đi vào, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
“Cô ấy muốn đến thực tập thì đến” Ôn Diễn nói “Không cần phải nói với nhân sự, cũng không cần nói là ý của tôi, cô ấy không giống với em gái của mình.”
Tập đoàn phát triển đến ngày hôm nay, dù sao cũng không thể tránh khỏi mối một vài quan hệ nhân tình không từ chối được.
Bạn cùng phòng của Thịnh Thi Mông là con gái của đối tác làm ăn với anh có mấy phần giao tình, vì vậy Ôn Diễn hiểu rõ cô ấy tiến vào công ty như thế, anh cũng không có rảnh đi tìm đối tác thanh toán, cũng không để ý dùng một chức vụ của thực tập sinh đi đổi lấy nhân tình thế sự.
Lại thêm Thịnh Thi Mông hiện tại lại là bạn gái của em trai anh ta, Ôn Diễn cho dù không chấp nhận cô ấy, cũng vẫn đồng ý để mặc cô ấy ở trong tập đoàn trốn việc.
Trợ lý Trần sững sờ một lúc, hiểu rõ ý trong lời nói của chủ tịch Ôn.
Anh ta gật đầu: “Vâng ạ.”
Trợ lý Trần cũng chuẩn bị tan làm quay về nhà.
Chủ tịch Ôn chưa kết hôn, đến một người bạn gái cũng không có, muộn như vậy trong nhà cũng không có ai đợi anh.
Anh ta và chủ tịch Ôn về phương diện này thực sự là cùng chung nỗi khổ.
Trợ lý Trần đang cảm khán như vậy ở trong lòng, lúc này điện thoại giục Ôn Diễn quay về nhà gọi đến.
Là ông cụ Ôn.
Trợ lý Trần trong lòng nghĩ, à đúng rồi, không có vợ, không có bạn gái nhưng còn có bố già.
Anh ta biết điều rời khỏi phòng làm việc.
“Con sao vẫn chưa về?”
“Con đang bận.”
“Muộn như vậy vẫn còn bận à?” Ông cụ ngập ngừng, dò hỏi: “Mỗi lần sắp xếp cho con cô gái điều kiện bản thân tốt, gia thế cũng xứng với gia đình nhà ta gặp mặt, con đều lấy lý do công việc của mình bận rộn, không có thời gian, hiện tại muộn như vậy còn không quay về, có phải con cũng định học theo thằng nhóc thối tha kia, trong nhà giới thiệu thì không muốn, cứ muốn bản thân ở bên ngoài tìm?”
“......Ba cảm thấy con có thời gian rảnh thế à?” Ôn Diễn không kiên nhẫn cãi một tiếng, miễn cưỡng duy trì giọng điệu nói với bố mình “Con chính là còn thiếu mỗi bước là chuyển giường đến phòng việc.”
Ông cụ là quý nhân hay quên, sau khi rút lui để nghỉ ngơi, chút nữa thì quên mắt vị trí hiện tại của con trai đang ngồi bận rộn như thế nào.
“Cũng đúng, sắp cuối năm rồi” Ông cụ khụ một tiếng, có chút chột dạ lẩm bẩm: “Bận rộn hơn so với bình thường một chút.”
Ông cụ vẫn chưa già đến mức ngoan cố không nghe.
Ôn Diễn vâng một tiếng.
Kết quả một giây sau ông cụ lại chửi bới vô lý.
“Sinh con trai đúng là đội cái mông mà.”
Ôn Diễn: “..."
Ông cụ nghĩ gì nói lấy: “Nếu không hay là gọi Lệ Lệ quay về ở cùng với ba một thời gian?”
Ôn Diễn trầm giọng phủ quyết: “Người cũng đã kết hôn rồi, ba còn bảo con bé quay về nhà mẹ đẻ ở, phía chồng của con bé ba giải thích thế nào?”
Ông cụ lại bắt đầu tùy hứng: “Ta muốn gặp cháu gái ta, liên quan cái mông gì đến thằng nhóc Tống Nguyên kia?”
Ôn Diễn lười giải thích, trực tiếp chỉ thị nói: “Trong nhà có hộ sĩ ở với ba, sẽ không cô đơn, ba mau đi nghỉ đi.”
Ông cụ hừm một tiếng, giống như đứa trẻ miễn cưỡng nói: “Biết rồi.”
Nói chuyện với ông cụ xong, Ôn Diễn cảm thấy có chút đau đầu, lại gọi điện cho Ôn Chinh.
Điện thoại báo máy bận.
Không đến một lúc Ôn Chinh dùng wechat nhắn lại cho anh.
[Đang Hẹn hò đừng làm phiền]
Ôn Diễn suýt chút nữa thì căm tức ném điện thoại, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết vẫn chưa ngừng rơi, đoán chừng rơi đến nửa đêm.
Tăng ca đến bây giờ, vẫn còn không biết lúc nào thì có thể quay về, em trai của anh lại ở bên ngoài hẹn hò qua đêm với bạn gái của nó.
Người đàn ông day day thái dương, từ trong cổ họng phát ra một tiếng than thở nặng nề, hồi lâu sau không biết thế nào, anh bỏ công việc trong tay, lại túm lấy mắt kính Thịnh Ninh để quên ở đây, cầm trong tay chơi đùa.
Người chủ tham tiền của nó nếu như không muốn đến lấy nó thì thôi, để ở chỗ này của anh làm đồ chơi giải tỏa áp lực cũng rất tốt.
Thịnh Ninh bên này cúp điện thoại, oán hận được giải tỏa rồi, trong lòng lại cảm thấy rất mê muội.
Vốn cho dù nói chuyện với tầng lớp ông chủ lớn như Ôn Diễn, mọi người đều sẽ cảm nhận người tri thức dạy dỗ, nói chuyện chắc càng ngắn gọn càng có hiệu quả, kết quả lại hoàn toàn ngược lại
Phí thời gian dài cùng người ta gọi điện thoại như vậy, thực ra thông tin hữu hiệu nhất chỉ có 2 câu Ôn Diễn nói với cô “mắt kính của cô rơi ở chỗ tôi”, “Tôi không cần”, mấy lời còn lại toàn bộ đều là mấy lời vô nghĩa lãng phí miệng lưỡi.
Thịnh Ninh ảo não túm tóc, cô thế nhưng lại vì cãi nhau với một người đàn ông mà