Nói lời này xong, Ôn Chinh vui vẻ hào hứng đợi một giây sau anh hai mình mắng mình đến máu chó đầy đầu.
Ôn Diễn là một người đàn ông có tư tưởng rập khuôn lại tự giác kỷ luật đến cực điểm, đùa giỡn với Ôn Diễn tương đương với việc vũ nhục lỗ tai anh ta.
Nhưng hậu quả kia không thua kém gì với “sự trừng phạt” của bố già.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên anh hai cũng không phải bố, Ôn Chinh không dám nói những lời như vậy ở trước mặt bố mình nhưng trước mặt anh hai thì dám đấy, dù sao anh hai cũng không khoá thẻ như bố già, hơn nữa còn cách một cái điện thoại, làm gì được nhau đây.
Nhưng sự tức giận trong trí tưởng tượng không đến như mong đợi.
“Anh không phải em.” Ôn Diễn nói: “Ít nhất anh biết không nên rung động với người không thích hợp.”
“...”
Điện thoại ngắt máy, Ôn Chinh sững sờ tại chỗ.
Thật ra anh ta cũng không chắc chắn có phải Ôn Diễn từ chối mình đi qua tìm là do có người rồi không, dù sao bình thường anh ta với đám bạn xấu chẳng ra gì đi lang thang quen rồi, nói miệng cũng không xấu hổ nên một đám con trai thường xuyên nói chuyện này trêu ghẹo lẫn nhau mà thôi.
Mà khi Ôn Diễn nói câu nói, ngoại trừ châm chọc anh ta thì Ôn Chinh cũng nhận ra gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào đêm Giáng sinh, anh hai thực sự ở với một người phụ nữ.
Đó có phải là người phụ nữ đó không? Người trong nhà hàng và trong văn phòng.
Ôn Diễn thật sự có liên quan đến một người phụ nữ?
Ôn Chinh biết anh trai mình chưa bao giờ nghỉ lễ chơi lễ phương Tây này, từ nhỏ ngay cả sinh nhật mình mà anh ấy cũng không thích.
Bố mẹ hai người là liên hôn thương nghiệp, tình cảm cũng không tốt, lúc đó sự nghiệp của bố - Ôn Hưng Dật như mặt trời ban trưa, còn mẹ cứ một năm thì có ít nhất nửa năm lại du lịch khắp nơi trong và ngoài nước, còn nửa năm còn lại là ở nhà mẹ đẻ Tô Hỗ* của mình, bình thường người ở chung nhiều nhất với hai anh em họ là chị cả Ôn Vi cùng bố khác mẹ.
*苏沪: Khi dịch thì nó là Su Hu, hán việt là Tô Hỗ.
Ngoài ra mình tra thì nó tra đường cao tốc Thượng Hải - Tô Châu - Hồ Châu, Đi qua tỉnh Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang, đi qua các thành phố Thượng Hải, Tô Châu, Hồ Châu.
Bố yêu thương vợ đầu vì vậy rất coi trọng chị gái, thậm chí còn nghĩ đến việc giấu nhà mẹ đẻ của mẹ mà giao Tập đoàn cho chị cả thừa kế.
Ôn Chinh là đứa con trai út không cần phải chịu trách nhiệm vì vậy mẹ đặt tất cả kỳ vọng của mình vào con trai cả.
Bà ấy thường xuyên tỏ ra rất thất vọng với Ôn Diễn, thất vọng vì con cả lại không có ưu tú đến mức có thể khiến ánh mắt Ôn Hưng Dật dời lại đây, lại không bằng đứa con gái mà người vợ tấm cám* của Ôn Hưng Dật chết sớm sinh cho ông ấy.
*1. Người vợ ăn cám và bã rượu với mình; người vợ lấy mình từ lúc nghèo hèn.
2. “Tao khang” là một từ gốc Hán trong tiếng Việt. Trong đó, tao nghĩa là “cặn rượu”, tức “hèm” (bộ mễ với nghĩa “gạo” quy định nét nghĩa này). Khang (cũng bộ mễ) nghĩa là “cám”, “trấu”. Như vậy, “tao khang” là một danh ngữ đẳng lập, nghĩa gốc là “bã rượu và cám”, sau đó hoán dụ để chỉ “thức ăn kham khổ của người nghèo”. Vậy, do đâu mà từ này lại chỉ nghĩa vợ chồng, tức “nghĩa tào khang”. Điều này bắt nguồn từ một điển tích trong văn hóa Trung Hoa, như sau:
Đời nhà Hán, có ông Tống Hoằng là hiền thần dưới triều Quang Vũ Đế. Ông có người vợ bị mù. Hằng ngày, tự tay ông chăm sóc vợ. Chị của vua là công chúa Dương Hồ rất ái mộ Tống Hoằng. Biết ý, vua bèn hỏi để thăm dò Tống Hoằng rằng: “Ngạn vân: quý dịch giao, phú dịch thê, hữu chư?” (tạm dịch: Ngạn ngữ nói: sang thì đổi bạn, giàu thì đổi vợ, có vậy chăng?). Ông Tống bèn trả lời: “Thần văn: bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đường” (Thần nghe: người bạn thuở nghèo hèn thì không thể quên, người vợ thời cám hèm thì không thể đưa xuống nhà dưới [tức hắt hủi, phụ bạc]). Biết Tống Hoàng một lòng với vợ, vua Quang Vũ từ bỏ ý định tác hợp.
Như vậy, “tao khang” là dạng rút gọn của danh ngữ “tao khang chi thê” mà tiếng Việt ta có cụm từ tương đương là “người vợ tấm cám”, “vợ tấm mẵn”. Từ tích trên, “tao khang” được dùng để chỉ tình nghĩa vợ chồng gắn bó từ thuở nghèo khó.
Mãi cho đến khi chị cả từ bỏ cơ hội này, bất chấp sự phản đối của bố mà tìm một sinh viên nghệ thuật không tiền không thế, ầm ĩ cắt đứt quan hệ với bố, rồi ông ấy mới dời mắt về phía Ôn Diễn nhưng vẫn chờ mong con gái lớn có thể thay đổi ý định.
Nhưng ông ấy không thể đợi đến ngày đó, Ôn Vi bị tai nạn xe cộ qua đời, rốt cuộc Ôn Diễn như nguyện vọng của mẹ, trở thành đứa con trai mà bố già chú tâm bồi dưỡng.
Nhưng mà bà ấy cũng chưa kịp nhìn thấy Ôn Diễn tiếp quản tập đoàn, vài năm sau vì tai nạn mà qua đời.
Những phụ nữ nhà họ Ôn lần lượt đi mất, chỉ còn lại những người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, căn bản không biết nên bồi dưỡng tình cảm gia đình như thế nào.
Ngay cả cháu gái ngoại được họ nuôi lớn lớn lên tính cách cũng chán ghét.
Hiện tại tổng cộng trực hệ nhà họ Ôn chỉ có bốn người, nhưng cũng đến lễ tết mới sum vầy lại được.
Mấy năm trước Ôn Diễn tiếp nhận Tập đoàn từ trong tay ông già, thật ra chỉ cần anh tổ chức sinh nhật thì sẽ có một đám người nịnh hót giúp anh vui vẻ.
Nhưng Ôn Diễn cảm thấy từ sau khi bố già về hưu, hàng năm giúp ông ấy tổ chức đại thọ coi như là một bữa tiệc xã giao của nhà họ Ôn với bên ngoài là được rồi cho nên không cần phải phí tâm tổ chức sinh nhật cho anh làm gì.
Trong ấn tượng của Ôn Chinh, người có thể gánh vác được danh hiệu Người đứng đầu gia đình nhất định sẽ là một người mạnh mẽ độc lập đến mức không cần chơi lễ ăn Tết và tổ chức sinh nhật.
Trước kia là ông bố già, bây giờ là anh hai anh ta.
Hình như lúc nào Ôn Diễn cũng đang làm việc, ngay cả năm mới cả nhà ngồi sum vầy ăn cơm nửa chừng thì anh ấy sẽ vì một cú điện thoại mà rời khỏi chỗ ngồi.
Cho dù lễ Tết nhà họ Ôn đã hình, thức, chủ, nghĩa đến trình độ này thì Ôn Diễn vẫn kiên trì mạnh mẽ kêu cả nhà trở về ăn cơm.
Bởi vì bố già đã lớn tuổi rồi, tình cảm nhạt nhạt trong lòng ông ấy trỗi dậy nên cần con cháu bầu bạn.
Ôn Diễn là đứa con thoả mãn tâm nguyện của bố già, còn về phần chính anh có trông chờ lễ lượt hay không thì không biết.
Nếu như anh không phải là người đứng đầu gia đình, có lẽ ngay cả tết anh cũng không nghĩ tới, chỉ muốn một mình đâm đầu vào trong công việc tối trời tối đất.
À, sinh nhật Ôn Diễn là ngày nào nhỉ?
Ôn Chinh nghĩ đến chuyện của Ôn Diễn, biểu cảm phức tạp trở lại phòng bao.
Đêm Giáng sinh hôm nay, anh ta vốn định ở cùng với Thịnh Thi Mông nhưng bởi vì mấy người bạn bè chơi từ nhỏ gọi anh ta tới chơi, Ôn Chinh hỏi ý kiến của Thịnh Thi Mông, nghĩ thầm nếu cô ấy chỉ muốn thế giới của hai người thì từ chối đám nhóc đó.
Kết quả Thịnh Thi Mông nói không sao, vì thế đêm Giáng sinh hôm nay, anh ta và mấy đứa bạn đều mang bạn gái tới chơi.
Ôn Chinh chỉ mang theo một mình Thịnh Thi Mông, mấy tên khác vẫn còn độc thân cho nên một người dẫn theo vài người bạn nữ khác nữa.
Bạn bè thấy anh ta trở về, lập tức vẫy tay nói: “Ôn Chinh về đúng lúc lắm! Em gái Thi Mông của cậu chơi game lại thua nữa rồi kia,