Nghe cô dùng giọng điệu đáng thương như vậy khóc lóc kể lể sẽ chết nếu ở cùng một chỗ với anh, sắc mặt người đàn ông đã không đẹp đẽ gì nay càng đen thui.
Ôn Diễn ngồi bình tĩnh ở trong phòng riêng rồi, tâm trạng cũng đã khôi phục như thường.
Nhưng vừa đi ra, lại nhìn thấy Thịnh Nịnh ngồi xổm một mình trước cửa quán bar, giống như một đứa trẻ gấu* bị bố mẹ vứt bỏ trên đường phố.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Hùng hài tử: Ý chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm quậy phá.
Nơi này có đủ loại người, một con phố chỉ toàn là chốn vui chơi, ai mà biết cô tiếp tục ngồi xổm ở đây sẽ có chuyện gì xảy ra chứ.
Anh không muốn quản nhưng lại không có cách nào để mặc kệ, kết quả cô còn không vui, hiện tại lại khóc lóc sẽ chết nếu ở cùng một chỗ với anh, giống như ở cùng một chỗ với anh còn nguy hiểm hơn tình cảnh một cô gái một thân một mình vậy.
Cái đồ không biết tốt xấu.
Anh nhếch môi hừ, cười nói: “Sẽ chết đúng không?”
Cũng không đợi cô nói gì, người đàn ông nhanh nhẹn xoay vô lăng, lái xe đến ven đường rồi dừng lại, sau đó lại khóa cửa xe trước khi cô lấy lại tinh thần và lạnh lùng ghé mắt nhìn cô.
“Cô cứ thành thật ở trong xe cho tôi như vậy đi.” Anh nói: “Tôi xem bao lâu thì cô chết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Nịnh không xuống xe được, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm anh, lớn tiếng tố cáo anh: “Sao anh lại như vậy! Anh có còn là con người không?”
Người đàn ông nghiến răng sau, hỏi ngược cô từng câu từng chữ: “Tôi có nói cô không phải con người không? Cô đã làm gì tôi?”
Thịnh Nịnh sửng sốt, ánh mắt lại vô thức liếc nhìn vết thương trên miệng anh.
Bởi vì anh tức giận mở miệng nói chuyện nên vết thương đã đông máu nay giống như vỡ ra, chậm rãi tràn chất lỏng vị sắt rỉ sét ra.
Vết thương đó quá chói mắt, hơn nữa còn do mình gây ra.
Thịnh Nịnh lập tức không khóc nữa, cô chột dạ lau nước mắt rồi hít hít mũi, cuối cùng giọng nói cũng yếu đi: “Cùng lắm thì tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men cho anh.”
Ôn Diễn à một tiếng, giọng điệu khinh bỉ: “Tôi thiếu chút tiền thuốc men này của cô?”
“... Vậy anh muốn gì?” Thịnh Nịnh cãi lại: “Đừng có trách tôi, là anh bảo tôi hôn anh.”
“Cô nghe lời như vậy, vậy có phải tôi bảo cô làm cái khác cô cũng làm hay không?”
Thịnh Nịnh sửng sốt, mờ mịt hỏi: “Làm cái gì khác?”
“...”
Bởi vì Ôn Diễn đột nhiên trầm mặc, bầu không khí lại lúng túng.
Đầu óc Thịnh Nịnh lại bắt đầu bởi vì xấu hổ mà trở nên loạn xà ngầu, cắn môi không hỏi nữa, cũng không nói lời nào.
Cuộc đối thoại trì trệ, cô cảm thấy xấu hổ như vậy cũng rất tốt, chỉ cần không quay lại đề tài vừa rồi là được.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông lại tức giận chỉ trích cô: “Cô xem cô chỉ biết tiền tiền tiền tiền, ai cô cũng hôn đại như thế sao?”
Thịnh Nịnh lại bị châm lửa đốt*, hung dữ hét lên: “Tại sao anh cứ nói chuyện này mãi thế! Còn ngại chừ không đủ lúng túng sao! Hôn thì cũng hôn rồi, anh muốn thế nào!”
*Ý chỉ anh giai lại “khơi mào chiến tranh” :))
Ôn Diễn bị bộ dạng hung dữ bất chấp tất cả của cô làm choáng ngợp trong chốc lát, thiếu chút nữa anh đã có ảo giác là mình chiếm tiện nghi của cô rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt người đàn ông càng thêm âm trầm: “Cô làm tôi không thể nói?”
Thịnh Nịnh nghiêng đầu đi không nhìn anh, ngoài miệng lại nói năng hùng hồn rất lý lẽ: “Anh là một người đàn ông, không thể chịu một chút sao? Anh cứ coi như mình bị chó cắn một cái không được sao?”
“Vậy cô là chó đúng không?” Ôn Diễn tức giận thêm mấy phần: “Cô sủa mấy tiếng tôi nghe coi có phải không đi.”
Thịnh Nịnh cũng không cam lòng yếu thế, cố ý hỏi: “Sủa một tiếng anh đưa tôi một ngàn, anh đưa không?”
Ôn Diễn bị cô làm tức giận trợn tròn mắt.
“... Một cây làm chẳng nên non, nếu không phải trước đó anh dùng tiền quyến rũ tôi.” Cô cúi đầu, cả người đã xấu hổ đến mức sắp nổ tung tại chỗ nhưng vẫn kiên quyết ụp cái nồi đen cho anh: “Tôi cũng không phải là tự nhiên mà hôn anh, anh biết tôi là người vừa thấy tiền thì đi không nổi mà anh còn nói với tôi như vậy, điều này có thể trách tôi sao?”
Cũng may trên xe chỉ có Ôn Diễn, nếu không với cái câu vô sỉ y như chủ của nó, chỉ chuyển sang một ngữ cảnh khác thì bất kỳ người nào nghe được đều phỉ nhổ mắng chửi cô.
Môi Ôn Diễn giật giật, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
“Cho nên chỉ cần có người cho cô tiền, cô sẽ không cần quan tâm nam nữ mà hạ miệng?”
Thịnh Nịnh tức giận nói: “Không hẳn, tôi chọn người.”
Ôn Diễn lạnh lùng ồ một tiếng: “Chọn như thế nào?”
“Anh nói coi?” Thịnh Nịnh bị anh hỏi rất phiền, tức giận nói: “Nếu không phải anh hơi đẹp trai một chút thì tôi cũng không kiếm tiền của anh đâu.”
Ôn Diễn bị câu cô nói nghẹn lời theo bản năng phát, trong lúc không biết gì để nói, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
Thịnh Nịnh cũng bị những lời thật lòng vừa mới thốt ra của mình làm cho sợ hãi.
Cô biết mình không có nguyên tắc gì, nhưng không ngờ mình lại không có nguyên tắc như vậy.
Một lúc lâu sau Ôn Diễn cũng không nói gì, cuối cùng nặng nề thở dài với cô: “... Cô thật là.”
Sau đó, anh không nói bất cứ điều gì nữa, khởi động xe.
Thịnh Nịnh thành thành thật thật ngồi ở ghế lái phụ, hai tay túm dây an toàn kéo tới kéo lui.
Lúc này cô không ồn ào muốn xuống xe nữa nên rất yên tĩnh,