“Chu chà tay Tiểu Thịnh “đỏ” ghê, không ai bằng.”
Cũng không biết bời vì tay mình xui hay vì người trong nhóm đều cười nhạo cô, đột nhiên Thịnh Nịnh đồng bộ với icon mình vừa mới gửi, mím môi khóc lên.
Khi cô lặng lẽ khóc, cuối cùng trợ lý Trần cũng mon men vào nhóm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trợ lý Trần: “Đến trễ đến trễ rồi.”
Mọi người trong nhóm đang hỏi anh ta đang làm gì.
Trợ lý Trần: “Vừa rồi sếp Ôn mới gọi điện thoại cho tôi cho nên không xem nhóm.”
Mọi người tự nhiên hỏi theo, sao ba mươi Tết mà tổng giám đốc Ôn còn gọi điện thoại cho trợ lý Trần, chẳng lẽ mấy ngày nay còn có việc muốn sai trợ lý làm?
Trợ lý Trần: “Không phải, sếp bảo tôi chuyện vé máy bay.”
Trợ lý Trần cũng không giải thích nhiều, chỉ nói mấy ngày trước tổng giám đốc Ôn tạm thời quyết định trở về Yến Thành ăn Tết.
“Mua được không, lúc này khó mua đó.”
“Tôi giúp sếp đặt vé máy bay mùng bốn từ Thượng Hải về Yến Thành rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Trương: “Vậy không phải sếp một mình ăn Tết ở Thượng Hải sao?”
Trợ lý Trần: “Chắc là vậy ó.”
*
Lần thứ hai điện thoại với trợ lý Trần xác định ngày mùng bốn có thể trở về Yến Thành, Ôn Diễn ngửa đầu, một hơi uống hết cà phê còn sót lại trong ly.
Một tuần trước, anh nhận được tin tức của ông ngoại, bảo anh đến nhà ngoại vào đêm giao thừa, đón năm mới với họ hàng bên mẹ.
Năm nay Ôn Chinh quyết định ở lại Yến Thành ăn Tết với bố già cho nên không đi cùng anh.
Khác với bố già Ôn Hưng Dật có tiền thích khoe khoang trang trí xa hoa cho trong nhà, nhà họ Hạ nằm ở sườn núi, cả tòa nhà trang nghiêm nghiêm chỉnh, trang trí cũng gần gũi với phong cách Trung Quốc truyền thống nhất, bên ngoài cổng sắt có hai cảnh vệ canh gác, lái xe vòng qua một dải cây xanh rồi mới đến cửa chính.
Nghe được Ôn Diễn trở về, ông ngoại trực tiếp bảo anh đến □□.*
□□ ** ngọn núi giả nguy nga, nổi bật là cây xanh ở giữa còn có dòng suối nhân tạo chảy xuôi cạn, ông cụ Hạ ngồi ở trong phong cảnh này.
*,**: trong raw nó thế, không biết là chữ gì.
Năm nay ông cụ tám mươi sáu tuổi, mặc bộ trang phục đường văn ám*, tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn sáng quắc minh mẫn, đôi mắt chim ưng đã hơi màu xám vẫn sáng và sắc bén như cũ.
Lúc Ôn Diễn đến, ông cụ Hạ đang ngồi trên ghế dài nhàn nhã uống trà, bên cạnh bày ra bàn trà kiểu núi non thu nhỏ.
Vừa nghe năm nay Ôn Chinh không về, ông cụ hừ lạnh nói: “Không về cũng tốt, đỡ cho ông thấy nó thì tức giận!”
Ôn Diễn đứng ở một bên không nói gì, nghĩ thầm Ôn Chinh quyết định không về là sáng suốt.
Ông cụ nhấp một ngụm trà, lại chậm rãi nói: “Về chuyện nó có bạn gái, ông với bố con đều có cùng suy nghĩ, yêu đương thì được nhưng kết hôn thì không được.”
Ôn Diễn: “Cháu hiểu.”
Ông cụ Hạ ừ một tiếng, buông chén trà xuống rồi tỉ mỉ đánh giá Ôn Diễn.
Ôn Hưng Dật với con gái ông đều có ngoại hình khí chất không tồi, sinh con trai ra cũng không kém.
Đáng tiếc thằng nhóc Ôn Chinh kia chỉ kế thừa ngoại hình, một tí khí chất cũng không kế thừa được.
Ở trong mắt ông cụ Hạ, ngoại hình gì đó chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là khí chất.
Giống như khí chất trầm ổn của Ôn Diễn.
Đứng như cây tùng, ngồi như chuông cổ, giơ tay nhấc chân đều là con cháu nhà cao cửa rộng nổi tiếng thế gia.
Đây đều là các trưởng bối đốc thúc dạy dỗ anh từ nhỏ, sau khi lớn lên lại để cho anh đi học trường Quân đội, kiên nhẫn dùng từng chút từng chút thời gian dạy dỗ.
Cháu ngoại của ông, chỗ nào cũng tốt.
Khuyết điểm duy nhất là không phải cháu nội mà là cháu ngoại.
Không phải bất kỳ đứa con trai nào của ông sinh ra, mà là con gái của ông sinh ra, nếu anh không theo họ Ôn thì chắc chắn sẽ mang họ Hạ.
Ông cụ vốn vẫn đáng tiếc điểm ấy nhưng đến bây giờ ông cũng già rồi, các cháu cũng lớn lên hết rồi, tụi nó có thể ăn chơi đến mức nào, hiện giờ trong lòng ông cụ cũng rõ ràng.
Vì thế cháu ngoại Ôn Diễn ở trong lòng ông cụ càng thêm quý như vàng, làm ông thay đổi chủ ý.
Ông cụ uyển chuyển hỏi anh: “Ôn Diễn, cháu có nghĩ muốn đổi đường đi không?”
Ôn Diễn nhanh chóng nghe hiểu, trả lời: “Dạ không có.”
Ông nhíu mày: “Cháu có biết ông đang nói gì không? Cứ dứt khoát phủ định như vậy hả?”
“Biết, cháu gái cháu trai dưới gối ông có rất nhiều, không kém cháu đâu.” Giọng điệu Ôn Diễn bình tĩnh: “Mấy năm nay thân thể bố cháu không tốt lắm, Ôn Chinh lại không đàng hoàng, nhà họ Ôn không có lời cháu thì không được.”
“Nhiều thì nhiều, mà có ích thì có mấy đứa đâu, chẳng có ích gì cả.”
Thật ra điều ông cụ nghĩ chính là, nếu Ôn Diễn trở về từ bên bên bố nó và ghi tên vào gia phả nhà họ Hạ.
Về phần thằng nhóc Ôn Chinh không biết cố gắng kia, bên nhà họ Hạ này mặc kệ cũng được, tùy bố nó muốn quản nó như nào thì quản như nấy.
Ông cụ chỉ cần đứa ưu tú nhất là đủ rồi.
“Gì mà không có cháu thì không được chứ, không có cháu thì có thằng nhóc Ôn Chinh, nó không được cũng phải được.” Ông cụ Hạ cười nhạo nói: “Chính là vì có anh hai là cháu ở đây, mọi việc đều gánh vác giúp nó cho nên nó mới cà lơ phất phơ như vậy!”
Ôn Diễn cũng nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: “Không phải lúc trước ông nói cháu không thích hợp đi con đường này sao?”
“Trước kia cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, ông sẽ không so đo trước kia, cháu cũng không cần nghĩ nữa.”
Ôn Diễn vẫn từ chối như trước: “Trên người cháu có xử phạt, không thích hợp trở về.”
“Lúc trước cháu không nghe trưởng bối khuyên, một lòng muốn thay bạn bè của cháu chống lại trách nhiệm tiếp nhận xử phạt nhưng chúng nó nghe vừa chịu xử phạt, có thể còn bị giáng cấp quân hàm liền phân chia rạch ròi giới hạn với cháu.” Ông cụ cười cười, nói: “Bài học này đã chịu một lần rồi, ông tin cháu sẽ không có lần hai nữa.”
Nghe ông cụ lại nhắc tới chuyện này, Ôn Diễn lạnh mặt theo bản năng
“A Diễn, cháu nghe ông ngoại nói cho cháu biết, việc làm ăn bên bố cháu rất lớn, nhưng dù lớn hơn nữa thì có ích lợi gì chứ? Cháu tiếp quản việc làm ăn của bố cháu cũng đã lâu như vậy, hẳn là biết làm ăn càng lớn thì càng khó làm, năm đó bố cháu cũng vậy, cuối cùng còn không phải nó phải đi tìm nơi che chở mới kết hôn với con gái ông sao?”
“Lấy Ôn Chinh làm ví dụ, nếu không có sự giúp đỡ sau lưng của cháu, nhà hàng của nó có thể mở bán thuận lợi như vậy sao? Chẳng lẽ nó còn cho rằng mình có bản lĩnh kinh doanh? Còn có cháu gái của cháu, không có quan hệ gì với nhà họ Hạ bên ông, hình như nó là diễn viên phải không? Trong khi làm diễn viên, có bao giờ nó chịu lỗ lớn chưa? Còn không phải là cháu lặng lẽ che chở sau lưng nó sao?”
“Nhưng cháu có thể mong đợi họ hiểu cháu không? Hả? Kết quả gì thì tụi nó vẫn trách cháu xen vào việc của người khác, làm như vậy có ý nghĩa sao?”
Sắc mặt Ôn Diễn âm trầm, vẫn không nói một lời.
“Cho nên mới nói những đứa nhỏ này đều vô ơn.” Ông cụ Hạ sâu kín thở dài: “Cháu đi hỏi bố cháu một chút, một người bắt đầu từ con số không thì khó đến bao nhiêu? Hoặc là đi trên đường tìm đại một người bình thường hỏi một chút, đọc sách lên lớp, chờ lui về nghỉ hưu hưởng phúc, thời gian cả đời cũng hao phí để kiếm tiền mua nhà cưới vợ sinh con, tụi nó thì sao? Ăn tiền lãi của thế hệ trước, vừa sinh ra thì có gì cũng có, muốn gì có này, thế mà còn luôn miệng hô hào đòi tự do.”
Ông cụ nhìn anh với đôi mắt yêu thương: “Nhưng cháu không giống, cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông và bố cháu.”
Ôn Diễn rũ mắt nhẹ giọng hỏi: “Ông muốn cháu làm gì?”
“Cháu làm việc bên bố cháu cũng đã lâu như vậy rồi, đã đến lúc trở về bên chúng ta tận hiếu, đi con đường ông chuẩn bị cho cháu, chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.” Thấy cháu ngoại buông lỏng, giọng ông cụ Hạ chậm lại: “Mấy ngày Tết này mấy người bạn cũ của ông tới cửa chúc Tết, bọn họ sẽ mang theo cháu gái nhà mình đến, ông đã gặp trước rồi, ai cũng rất đẹp, khí chất cũng tốt, rất xứng đôi với cháu, đến lúc đó cháu cứ gặp mặt, thích hợp thì thử nói chuyện.”
Trong lời nói của ông cụ Hạ, mỗi chữ chỉ là trưởng bối quan tâm vãn bối nhưng nó lại giống như mang theo áp lực vô hình, giống như một ngọn núi lớn đè lên người khác.
Ông cụ làm cho người ta có kiểu áp lực này, là kết quả của người thân ở vị trí cao và trải qua năm tháng lắng đọng, các tiểu bối con trẻ, nhỏ đứng trước mặt cụ, căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ôn Diễn hiểu lời nói của ông ngoại là có ý gì, lúc trước cũng không phải anh không cảm thấy có đạo lý.
Vừa sinh ra cái gì cũng có, nghe theo sắp đặt chuẩn bị thì như thế nào, dù sao nghe theo sắp đặt mấy năm nay, ngoại trừ lúc lo cho em trai và cháu gái đau đầu, thời gian còn lại cũng xem như thoải mái.
Anh vốn lớn lên trong áp lực dạy dỗ lạnh như băng, bây giờ lớn lên, tự nhiên cũng kế thừa tư tưởng của ông ngoại và bố, biến thành người có tiền ở tầng lớp trên cao.
Ôn Diễn cảm thấy chuyện này cũng không có gì là không tốt, chờ vài năm nữa, các trưởng bối đi hết rồi, anh sẽ biến thành bọn họ, tiếp tục dạy dỗ quản em trai và cháu gái, duy trì triết lý giáo dục từ trước đến nay của gia tộc này.
Tụi nhỏ không hiểu cũng không sao, anh là người đứng đầu một nhà, chỉ cần gia đình này còn ở đây, chỉ cần tụi nhỏ tốt đẹp là được.
Anh đồng ý với quan điểm này, trước đó cũng đã làm rất khá, chưa bao giờ làm bố và ông ngoại thất vọng.
Lúc trước rõ ràng là đồng ý, không biết vì sao bây giờ nghe xong lại cảm thấy hít thở không thông.
Sau khi nói xong, ông cụ bảo anh về phòng nghỉ ngơi rồi chuẩn bị chuyện ăn Tết.
Ôn Diễn đi theo người giúp việc đến phòng chuẩn bị cho anh.
Ở trong căn phòng xa lạ này, anh suy tư thật lâu, vẫn gọi điện thoại cho trợ lý Trần.
“Giúp tôi đặt vé máy bay từ Hàng Thành về Yến Thành, mau lên.”
Trợ lý Trần khá là sửng sốt, giọng điệu khó xử: “Cái kia, ngài cũng biết, bây giờ là Tết, vé máy bay thật sự quá