“Ừm.”
Ánh mắt Thịnh Thi Mông lập tức sáng lên.
“Đây là bữa cơm thứ hai của hai người đúng không? Có cơ hội để phát triển thêm không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Nịnh lắc đầu: “Chắc là không có.”
Không có cảm giác đặc biệt, giống như hồi Tết gặp các bạn cùng lớp trong nhà hàng của khách sạn, gặp được bạn bè đã lâu không gặp cũng không có cảm giác gì.
Thịnh Nịnh thì cảm thấy Lục Gia Thanh đối xử với cô khá đặc biệt, cô từng có thiện cảm với anh ta, cho dù thiện cảm này cũng không sâu sắc nhưng cũng hơn những người bèo nước gặp nhau*, anh ta đã đủ đặc biệt.
*Tình cờ mà gặp nhau (thường dùng để chỉ những người vốn không quen biết nhau, tình cờ gặp nhau).
Nhưng ngày đó gặp lại, cũng không vui sướng khi xa cách gặp lại mà là cảm giác xa lạ ập đến.
“À.” Thịnh Thi Mông thất vọng phát ra tiếng.
“Cái giề cái giề? Ăn cơm giề? Phát triển giề?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng Cao Nhị cũng nghe được chút gì đó, lập tức ghé lại gần muốn nghe thêm một chút nữa.
Thịnh Nịnh cảm thấy nói với Cao Nhị cũng không có gì là không tốt cả, dù sao ngay cả chuyện riêng tư cô ấy định tỏ tình với Ôn Diễn cũng nói với cô và Thịnh Thi Mông mà.
Đại khái cô nói sơ sơ về chuyện của Lục Gia Thanh, Thịnh Thi Mông là người biết chuyện, có một số chỗ Thịnh Nịnh cố ý bỏ qua, ví dụ như chi tiết tặng sữa thì Thịnh Thi Mông chờ Thịnh Nịnh nói xong thì lập tức kích động bổ sung giải thích thêm cho Cao Nhị nghe.
Cao Nhị nghe mà hâm mộ không thôi: “Trời ạ, đây không phải là phim thanh xuân thuần khiết đây sao?”
“Đúng vậy.” Thịnh Thi Mông liều mạng gật đầu: “Với kinh nghiệm và trực giác của em, chắc chắn đàn anh Lục Gia Thanh vì chị em nên mới tới Yến Thành.”
“Chỉ có điều chị có thắc mắc.” Cao Nhị giơ tay lên nói: “Nếu như đó là bạn học Trung học của chị em, vì chị em mới đến làm việc ở Yến Thành, có nghĩa là nhiều năm nay anh ta vẫn chưa bao giờ quên Thịnh Nịnh, vậy tại sao phải đợi đến bây giờ mới liên lạc với chị em thế?”
Thịnh Thi Mông bị hỏi lại, nói không chắc lắm: “Trước đây không sống chung ở một thành phố, chắc là liên lạc cũng vô dụng.”
“Vì sao vô dụng?” Cao Nhị càng khó hiểu: “Hai người họ đều ở trên Trái Đất, cho dù cách Thái Bình Dương, chẳng lẽ một tấm vé máy bay còn không giải quyết được sao? Nếu là chị, chị tuyệt đối sẽ không đợi đến bây giờ mới liên lạc với chị em.”
“Tính cách của chị và đàn anh kia không giống nhau á.” Thịnh Thi Mông nói.
Có bao nhiêu người có thể nhiệt tình như Cao Nhị đây, môi trường mà cô ấy trưởng thành đã tạo nên tính cách sáng khoái nhiệt tình như cô ấy.
Mà phần lớn mọi người đều không may mắn như cô ấy, ví dụ như Thịnh Nịnh, ví dụ như Thịnh Thi Mông.
Bởi vì sợ bị tổn thương cho nên không dám đáp lại, chứ đừng nói tới việc đơn phương rơi vào một mối tình không được hồi đáp.
“Nếu thật sự có cảm giác với một người thì lý trí cũng không khuyên được.” Cao Nhị chỉ chỉ mình: “Ví dụ như chị, hai người bảo chị đừng tỏ tình với Ôn Diễn, chị không hiểu đạo lý này sao? Ngốc thì ngốc đi, cùng lắm thì khóc lóc uống say là được.”
"Mặc kệ cậu ấy băn khoăn gì, đây đều là chuyện của cậu ấy.” Đột nhiên Thịnh Nịnh nói: “Hơn nữa tớ tốt nghiệp Trung học bao năm rồi, tớ lớn lên cậu ấy cũng lớn lên, suy nghĩ cũng thay đổi thôi.”
Sau khi nói xong, cô bưng khay thức ăn đứng lên rời đi, vẫn nhắc nhở hai người đừng trò chuyện lâu quá quên thời gian như thường lệ.
“Chị em cũng lý trí quá rồi.” Cao Nhị vụng trộm lẩm bẩm: “Sao chị lại thấy theo đuổi cô ấy còn khó hơn theo đuổi Ôn Diễn nữa.”
“Không đâu, rõ là tổng giám đốc Ôn khó hơn nhiều.” Thịnh Thi Mông phủ nhận.
Nhưng Cao Nhị nghĩ lại, cô ấy mới theo đuổi Ôn Diễn bao lâu, cô ấy mới quen biết Thịnh Nịnh bao lâu, cho nên nghĩ lại lời mình vừa nói thì cũng không chắc lắm.
Bình tĩnh mà xem xét, cô ấy không hy vọng Thịnh Nịnh bỏ lỡ Lục Gia Thanh, ít nhất hai người họ đã quen biết nhau từ thời Trung học, so với xây dựng một mối quan hệ mới với một người mới thì quen biết và tiếp xúc lần nữa với người cũ từng trải qua một thời gian hẳn là thích hợp với Thịnh Nịnh hơn một chút.
-
Cao Nhị và Thịnh Thi Mông còn đang tiếp tục lề mề trong canteen, Thịnh Nịnh đã lên lầu trước trở về phòng của tổng giám đốc làm.
Trong phòng làm việc không có mấy người, hoặc là làm việc tất bật không có thời gian rảnh hoặc mấy người im lặng chơi điện thoại, Thịnh Nịnh ngồi vào bàn làm việc của mình, định xem tài liệu phiên dịch thôi miên trước sau đó nằm sấp trên bàn ngủ một giấc.
Lúc trợ lý Trần đi lấy cơm cho tổng giám đốc Ôn, Thịnh Nịnh đã gục đầu nằm câu cá* trên bàn.
*Ở chương 38 mình có giải thích là chỉ sự lười biếng trong công việc, ở chương này là chỉ việc ngủ trưa nhé.
Anh ta yên lặng thưởng thức tư thế câu cá của cô trong chốc lát, vốn định đi lên nhắc nhở cô muốn ngủ thì cứ ngủ đi nhưng lại sợ làm vậy sẽ quấy rầy giấc nghỉ trưa của cô, vì thế không để ý nữa, trực tiếp đi tới phòng làm việc tổng giám đốc Ôn.
“Tổng giám đốc Ôn, tôi lấy cơm cho ngài rồi.”
Người đàn ông đang tập trung vào màn hình máy tính.
“Vất vả rồi.”
“Là tôi bảo canteen chọn món theo khẩu vị của ngài đấy.” Trợ lý Trần nói: “Ngài ăn cơm trước đi, ăn xong rồi làm tiếp.”
Có khi ban ngày công việc quá bận rộn, cũng không rảnh tới nhà hàng ăn cơm trưa, dù sao khẩu vị của Ôn Diễn cũng không kén chọn lắm, chỉ cần không phải thức ăn quá khó ăn hoặc quá kỳ quái thì có thể ăn được, vì tiết kiệm thời gian nên trực tiếp nhờ trợ lý đến canteen múc cơm.
Lúc ăn cơm Ôn Diễn tương đối nhã nhặn, hơn nữa lúc ăn cơm anh không quen bị người ta nhìn chằm chằm.
Bởi vì bị người ta nhìn chằm chằm, thịt ăn vào miệng sẽ trở nên khó nuốt giống như sáp.
“Còn có chuyện gì không?”
Được người ta gửi gắm, trợ lý Trần cũng không biết nên nói như thế nào.
“Ừm... Tổng giám đốc Ôn, thứ bảy này anh rảnh không?”
“Hẳn là có.” Ôn Diễn hỏi: “Có lịch trình mới sao?”
“Không phải, là lời mời riêng.” Trợ lý Trần ho khan một tiếng nói: “Có người nhờ tôi nói với ngài một tiếng, thứ bảy này cô ấy muốn hẹn ngài đi ăn cơm cùng nhau.”
Ôn Diễn: “Ai vậy?”
“Cô ấy không cho nói, tóm lại ngài yên tâm, chắc chắn không phải là âm mưu, tôi rất hiểu cô ấy, là một bữa cơm bình thường thôi. Tôi chỉ chịu trách nhiệm truyền lời, có đi hay không vẫn do ngài tự quyết định.”
Cho tới bây giờ Ôn Diễn chưa từng nghe trợ lý mình nói năng mơ hồ như vậy, nếu trợ lý nói không phải âm mưu vậy thì anh ta xuất phát từ tín nhiệm, đương nhiên cũng không nghi ngờ đó có phải Hồng Môn Yến* hay không.
*Thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
“Người của công ty?”
“Đúng vậy.”
“Bạn của cậu.”
“Đúng vậy.”
“Là nữ?”
Trợ lý Trần nghĩ thầm chắc tổng giám đốc Ôn sẽ không trực tiếp đoán ra đâu nhỉ, giọng điệu bắt đầu do dự: “Ừm.”
Ôn Diễn ồ một tiếng, không tiếp tục đoán nữa mà nói thẳng: “Vậy cậu nói với cô ấy, tôi không rảnh.”
Trợ lý Trần nghĩ thầm tôi biết ngay mà, không có ai hiểu tổng giám đốc Ôn rõ hơn tôi.
Cứ trực tiếp bị từ chối như vậy, anh ta cũng hơi xấu hổ thay Cao Nhị.
Một tên đàn ông như anh ta vốn không thích hợp để nhúng tay vào chuyện riêng tư của tổng giám đốc Ôn, huống chi còn là chuyện tình cảm riêng tư này, cho dù tổng giám đốc Ôn muốn đi thì chắc chắn cũng sẽ không nói thật với một tên đàn ông.
“Sớm biết thì để Thịnh Nịnh đến nói với ngài rồi.” Trợ lý Trần lúng túng cười cười: “Một người đàn ông như tôi nói giúp con gái cũng kỳ cục quá, sếp ngài đừng để ý nha.”
Vẻ mặt Ôn Diễn dừng lại, nhíu mày hỏi: “Thịnh Nịnh cũng biết chuyện này sao?”
“Hả?” Trợ lý Trần vừa mới định gật đầu theo bản năng nhưng lập tức phản ứng lại gật như này thì quá lộ tẩy rồi sao, người quen biết anh ta và Thịnh Nịnh, lỡ tổng giám đốc Ôn đoán được thì làm sao bây giờ, lại vội vàng đổi giọng: “Chắc cô ấy không biết đâu, tôi cũng không rõ lắm, tôi đi ra ngoài trước.”
Nói nhiều sai nhiều, trợ lý Trần vội vàng chuồn mất.
Lúc đi ra ngoài cố ý vòng qua bàn làm việc của Thịnh Nịnh, gõ gõ bàn của cô trước khi Thịnh Nịnh sắp ngủ.
Thịnh Nịnh bừng tỉnh, vô cùng khó chịu trừng mắt lên nhưng vừa nhìn là trợ lý Trần, tức giận cũng hạ xuống trong nháy mắt.
“Làm sao vậy?”
“Đàn em bảo anh mời tổng giám đốc Ôn thì anh cũng mời rồi, nếu lát nữa ngài ấy hỏi em, em giúp anh một tay nghe.”
Nói xong trợ lý Trần bước nhanh thoát khỏi phòng tổng giám đốc.
Thịnh Nịnh buồn ngủ ngáp một cái.
Mấy chuyện này thì cô giúp kiểu gì đây?
Cô cảm thấy với tính cách của nhà tư bản, cho dù cô giúp đỡ cũng vô dụng, anh không muốn đi thì chính là không đi.
Thịnh Nịnh vốn đã sắp ngủ đành phải cúi mí mắt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm văn kiện trong tay bắt đầu vòng thôi miên lần thứ hai.
Không bao lâu sau, Thịnh Nịnh cảm thấy có một tầm mắt không giải thích được đang làm xáo trộn suy nghĩ vì cô mệt mỏi mơ hồ mà thành một đống len sợi rắc rối.
Cô chỉ có thể căng da đầu ngẩng đầu lên khỏi văn kiện.
“Tổng giám đốc Ôn?”
Giọng điệu Ôn Diễn bình thản: “Rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu?”
“Quá chuyên chú, không chú ý tới anh đã tới.” Thịnh Nịnh hỏi: “Có việc gì không?”
“Thứ bảy này cô có sắp xếp gì không?”
Thịnh Nịnh gật đầu: “Có.”
“Đi ăn cơm à?”
Cô nghi hoặc làm sao anh biết được, là vừa nãy ăn cơm ở canteen bị “tai mắt” của anh nghe được sao?
Nhưng đây cũng không phải chuyện cần giấu giếm gì, Thịnh Nịnh lại gật đầu: “Ừm.”
Sau đó lại hỏi: “Tổng giám