Sau khi chương trình đài phun nước âm nhạc ở cửa kết thúc, Ôn Diễn lại dẫn Thịnh Nịnh đi vào trung tâm thương mại.
“Chọn một chiếc em thích đi.” Ôn Diễn nói.
Cô đã mua cho anh, anh lại không mua cho cô, vậy anh cũng đừng làm đàn ông nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Diễn rất cố chấp ở mặt này, nếu Thịnh Nịnh không cần vậy thì anh cũng không cần chiếc nhẫn trên tay mình.
Thịnh Nịnh cũng chỉ có thể tùy ý để anh dắt mình trở lại quầy bán đồ trang sức kia, nhìn trang sức rực rỡ, cách một tấm kính mà xém tí nữa mắt cô cũng hoa lên luôn.
Cô thấy chiếc nào cũng đẹp.
“Không chọn được.” Thịnh Nịnh thành thật.
Giọng điệu Ôn Diễn thong dong hỏi: “Vậy thì lấy hết?”
Thịnh Nịnh và cô gái đứng quầy đều trợn tròn mắt.
Nhất là cô gái đứng quầy, vẻ mặt kiểu “Đàn ông có tiền lại hào phóng ai mà không yêu” sau đó lại nhìn về phía Thịnh Nịnh với biểu cảm “Em gái ơi, đàn ông vì em mà chịu thầu cả quầy trang sức em phải giữ cho chặt đó nghe”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu một đơn hàng lớn như vậy mà thành công, chắc chắn ngày mai cô ấy sẽ trở thành quản lý cửa hàng đúng không.
Tuy nhiên, Thịnh Nịnh lại lắc đầu: “Đừng, ngón tay em cũng không đeo hết đâu. ”
Cô cũng không phải con rết, tính toán đầy đủ cũng chỉ có mười ngón tay, đây không phải là uổng tiền sao?
Hơn nữa.
Thịnh Nịnh lặng lẽ ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Ôn Diễn, anh nhướng mày, nghe lời cúi người xuống.
“Anh có nhiều tiền như vậy thì đi mua vàng cũng được.” Giọng nói của Thịnh Nịnh rất nhỏ, chỉ có anh mới có thể nghe thấy: “Vàng có giá trị hơn kim cương nhiều, đổi thành tiền cũng thuận tiện.”
Ôn Diễn hơi sững sờ, nhìn chằm chằm cô vài giây.
Trong mắt cô nhóc mê tiền này lóe lên ánh sáng tính toán, giống như sợ anh mất tiền.
Đôi mắt của anh khó nén sự ấm áp, đột nhiên mỉm cười rồi gật đầu nói: “Được, nghe em.”
Bỗng nghe được vị tiên sinh này không có ý định mua nữa, cô gái đứng quầy không khỏi thất vọng.
Mặc dù không thể một năm làm một đơn, một đơn ăn một năm nhưng kinh doanh hoa hồng trích xuất chỉ ngại ít không chê nhiều, nhiều hơn một đơn tính một đơn cho nên vẫn tận tâm tận lực giới thiệu cho hai người chọn nhẫn.
Bởi vì trong lòng đại khái có dự đoán về tài lực của vị tiên sinh này nên cô gái quầy chuyên doanh một hơi lấy mấy kiểu dáng ra, đều là chủ yếu mẫu chính trong cửa hàng họ, dù là kim cương khảm nạm đơn hay là kim cương khảm nạm lát, trọng lượng, độ sạch, màu sắc và gia công của kim cương chính đều là đứng đầu.
Cô gái tại quầy mang găng tay lụa, cẩn thận cầm lấy một chiếc nhẫn kim cương trong đó, vươn tay về phía Thịnh Nịnh.
“Thưa cô xem, chiếc nhẫn này là kiểu nhẫn kim cương đính hôn tương đối được yêu thích trong bộ sưu tập 1896 của chúng tôi, bốn móng vuốt nâng kim cương, là thiết kế rất kinh điển, người phát ngôn của chúng tôi là Ôn Lệ đã mang chiếc này khi chụp quảng cáo, nếu cô thích thì tôi sẽ thử cho cô một chút?”
Thịnh Nịnh vừa nghe là nhẫn kim cương đính hôn, mím môi hỏi: “Không có nhẫn có ý nghĩa bình thường sao?”
Cô gái tại quầy chớp chớp mắt, cười nói: “Ý nghĩa của mỗi chiếc nhẫn là do người mang nó, nếu cô thích, coi đó là nhẫn đeo bình thường cũng được.”
Còn lâu Thịnh Nịnh mới mua nhẫn kim cương như mua đồ chơi, coi một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy thành một chiếc nhẫn bình thường.
Hơn nữa cô cảm thấy mình và Ôn Diễn còn lâu mới có thể mua chiếc nhẫn kim cương này.
Cô gái tại quầy dùng ánh mắt hỏi dò nhìn Ôn Diễn.
“Lấy kiểu dáng khác xem một chút.” Ôn Diễn nói.
Nhân viên gật đầu: “Được ạ.”
Ngay khi nhân viên tại quầy chọn kiểu dáng nhẫn, Thịnh Nịnh nhớ tới năm ngoái, cô và Ôn Diễn vì một chiếc nhẫn kim cương mà náo loạn một hồi dẫn tới sai lầm không mong muốn cầu hôn trong nhà hàng.
Chiếc nhẫn kim cương hơn năm carat, nói không ấn tượng sâu sắc là nói dối.
Lúc ấy mình không muốn, tự nhiên Ôn Diễn cũng không có khả năng lấy đi, đột nhiên cô hơi tò mò cuối cùng chiếc nhẫn kia đi về đâu nên thuận miệng hỏi Ôn Diễn một câu.
Đúng lúc mấy ngày trước Ôn Diễn cũng nghe được tung tích chiếc nhẫn này từ chỗ Ôn Chinh, có thể là vì cân nhắc mặt mũi của em trai, cho dù Thịnh Nịnh có thể đã nghe nói từ chỗ Thịnh Thi Mông thì anh vẫn không chủ động nói chuyện Ôn Chinh cầu hôn bị từ chối, chỉ trả lời ngắn gọn: “Ở chỗ Ôn Chinh.”
Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm: “Không vứt là tốt rồi, lòng em trai anh lớn quá.”
“Sao tự nhiên nhớ tới chiếc nhẫn của nó?”
“Một chiếc nhẫn cầu hôn lớn như vậy, ít nhất mấy chục vạn.” Cô thành thật nói: “Tất nhiên em rất ấn tượng.”
Chỉ là một trò đùa dai mà thôi, cũng nỡ lòng tiêu tiền như vậy, người có tiền biết chơi quá.
Sau đó cô gái tại quầy giới thiệu cho hai người một chiếc nhẫn có vòng tròn nhỏ cũng nạm kim cương vụn, chắc chắn Thịnh Nịnh không có ý kiến, cô tương đối nông cạn, đối với hàng hóa đắt tiền thì mười phần bao dung, cho rằng chắc chắn đắt tiền thì sẽ đẹp, cho dù không đẹp cũng là vấn đề thị hiếu của cô, tuyệt đối không phải là vấn đề của hàng hóa.
Sau khi quẹt thẻ xong, Ôn Diễn trực tiếp đeo nhẫn lên ngón giữa của cô.
Bàn tay của Thịnh Nịnh nhỏ nhắn, mềm mại như không xương, chiếc nhẫn này rất tôn lên tay cô.
Trong lòng anh khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng cong khóe môi, đột nhiên nghiêng người kề bên tai cô rồi nói nhỏ một câu với cô.
“Trước tiên mua cho em chiếc nhẫn ý nghĩa bình thường, chờ ngày em đồng ý làm phu nhân Ôn.” Khớp xương tay Ôn Diễn rõ ràng, xinh đẹp có lực, sau khi đeo nhẫn cho cô cũng không thả ra mà nhẹ nhàng nói: “Anh lại mua cho em chiếc nhẫn có ý nghĩa đặc biệt.”
Dường như một câu hứa hẹn vô tình này nghe không sợ hãi nhưng lại khiến Thịnh Nịnh kinh ngạc không nói nên lời.
Thật hay giả thì không biết, có thực hiện được hay không cũng không biết.
Nhưng không phải con người là như vậy sao, sau này ai biết sẽ như thế nào nhưng ít nhất vào giây phút này, trong lòng nhộn nhạo là sự thật.
-
Chờ sau khi mua nhẫn xong, người lái thay đã chờ một lát ở bãi đỗ xe, vì thế Ôn Diễn trực tiếp dẫn Thịnh Nịnh đi thang máy đến bãi đỗ xe ngầm.
Ôn Diễn báo hai địa chỉ, một là trường học của Thịnh Nịnh, còn lại là dinh thự Kinh Bích của anh.
Thịnh Nịnh chớp chớp mắt: “Anh không về nhà anh sao?”
“Ừm, gần đây không về.” Anh lại hỏi cô: “Em thi xong cũng không về căn hộ sao?”
“Thi xong còn phải bảo vệ nữa á.” Đột nhiên Thịnh Nịnh tựa đầu vào vai anh, lẩm bẩm nói: “Nhưng anh yên tâm, em đã hứa với anh, khi nào rảnh rỗi em sẽ chủ động tới tìm anh.”
Bả vai được cô dựa vào không nhúc nhích, Ôn Diễn vươn tay kia vỗ vỗ đầu cô.
“Không sao, em tốt nghiệp quan trọng hơn.”
Thịnh Nịnh lắc đầu: “Yêu đương cũng phải nhanh lên.”
Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng đụng vào cô một cái, bật cười nói: “Hôm nay Bánh Trôi nhà mình có chuyện gì đó, cứ liên tiếp nói lời dễ nghe với anh.”
Thịnh Nịnh nhắm mắt lại nói: “Tăng cấp rồi.”
Trước kia lúc ăn thức ăn cho chó của người khác thì cảm thấy sao họ có thể nói những lời buồn nôn như vậy.
Nhưng vừa đến lượt mình, lại phát hiện những lời buồn nôn nói sao cũng không đủ.
“Uống rượu tăng cấp sao?” Ôn Diễn thở dài: “Ngày mai tỉnh dậy sẽ không quên đó chứ?”
“Sẽ không quên.” Thịnh Nịnh nói: “Đúng lúc uống rượu, em có thể nói những lời bình thường hơi xấu hổ cho anh nghe.”
Anh khẽ nhíu mày, thì thầm: “Vậy nói thêm vài câu cho anh nghe đi.”
Cô suy nghĩ một chút, ho một tiếng, để tránh nói tiếng mẹ đẻ xấu hổ, còn cố ý nói tiếng Anh.
“Rain fall from the sky, leaf fall from the tree. (Mưa rơi từ trên trời, lá rơi từ trên cây).”
Ngay cả khi tránh được sự xấu hổ của tiếng mẹ đẻ, cô không thể hoàn toàn tránh được sự xấu hổ từ nội tâm, giọng nói của Thịnh Nịnh càng ngày càng nhỏ: “And I fall in love with you. (Và em rơi vào tình yêu của anh).”
Ôn Diễn: “...”
Nửa ngày anh không nói gì, trong lòng Thịnh Nịnh không yên, chủ động hỏi: “Có phải là sến không?”
Người đàn ông mỉm cười từ cổ họng của anh.
Bình thường người không cười thỉnh thoảng cười rộ lên sẽ làm cho người ta cực kỳ muốn nhìn tiếc nuối dời mắt nhưng lúc này Thịnh Nịnh không muốn nhìn anh, cố ý vùi đầu thấp rất thấp.
Cô nghe anh nói: “Một chút.”
Thịnh Nịnh nghĩ thầm quả nhiên, tên tư bản cứt chó này, cô không tin bình thường lúc bàn chuyện làm ăn ngay cả một câu dễ nghe của anh cũng không biết nói.
Đến chỗ cô, ngay cả nói dối cũng không chịu.
Cô nhếch khóe miệng nói: “Ồ, về sau không bao giờ nói nữa.”
Nghe cô mất hứng, Ôn Diễn thở dài nói: “Anh còn chưa nói xong.”
Thịnh Nịnh cục súc với anh: “Miệng chó éo mọc được ngà voi.”
Sau đó bị anh gõ vào đầu một cái.
Cô đang muốn tức giận, chỉ cảm thấy anh cúi đầu, hôn lên thái dương của cô.
“Nhưng cả người anh bị em ăn chết queo, em nói gì anh cũng thích.” Hơi thở lạnh lùng ẩm ướt phả vào mặt cô, Ôn Diễn nói: “Sau này nói nhiều thêm một chút, được không?”
Hai người nói thì thầm, ông chú lái thay ở phía trước cũng không nghe thấy gì, chỉ có điều nhìn từ gương chiếu hậu thì thấy đôi nam nữ này dựa đầu vào đầu, trong lòng cũng đoán bảy tám phần là hai người đang nói gì đó.
Ông chú lái thay cũng híp mắt cười theo.
-
Đến ngày hôm sau, Thịnh Nịnh đã quên mất tối hôm qua mình có đồng ý hay không. Cô chỉ nhớ rõ lúc mình về ký túc xá, cả người đều nhẹ nhàng lâng lâng.
Bạn cùng phòng Quý Vũ Hàm nhìn thấy cô về ký túc xá, giọng điệu rất chi là tiếc nuối.
“Rốt cuộc là cậu không được hay là tiên sinh Ôn không được, tớ đã giúp cậu chuẩn bị sẵn sàng, thế mà cậu lại về đây!”
Còn về rất tốt.
Nếu không nếu ngày hôm sau tỉnh rượu lại nhìn