Tưởng tượng bị cắt ngang, Ôn Chinh hung hăng trừng mắt nhìn bạn mình.
"Tới thì tới. Tớ cũng không trông là mình trốn lâu được."
Bản thân anh ta biết rất rõ, chỉ cần người còn ở Yên Thành thì trốn không thoát khỏi tầm mắt của Ôn Diễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bạn vội vàng cầm áo khoác lên: "Vậy thì cậu uống tiếp đi, tớ trốn trước đi, đừng nói với anh cậu là cậu đi cùng tớ đó."
Ôn Chinh cắt ngang, vẻ mặt khinh thường: "Cậu như thế này còn không biết xấu hổ nói chúng ta là anh em?"
"Tại sao tớ không phải là anh em tốt của cậu được? Chính là Diêm Vương đến tìm cậu. Anh em có thể đứng trước mặt cậu, không thương tiếc giúp cậu-"
Sau đó giọng nói chuyển hướng, anh bạn cười xấu hổ: "Nhưng thật sự tớ không dám trêu chọc anh trai cậu, hẹn hôm khác đi nha, tớ chuồn đi cửa sau đây."
“Cút đi, cút đi.” Ôn Chinh đá mạnh vào mông cậu bạn thân: “Nói giống như anh trai tớ là Diêm Vương á.”
Anh bạn sờ mông nghĩ, rõ ràng là còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương nữa.
Ôn Chinh nghiêng đầu nhìn về phía cửa, một bóng người cao lớn không hòa hợp với bầu không khí của quán bar đang đi về phía anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nhân viên nói Ôn Diễn đến, chủ quán bar lập tức từ trong phòng bao chạy ra chào hỏi.
"Tổng giám đốc Ôn."
Ôn Diễn: "Tắt nhạc và mấy đèn lộn xộn này đi."
Trong quán bar sôi động náo nhiệt, mọi người đều rất ngạc nhiên, chỉ vì một người đến mà bầu không khí vui vẻ đã nhanh chóng bị cưỡng chế đập tan.
“A, vâng.” Chủ quán bar lập tức bắt đầu dọn sạch quán bar: “Xin lỗi mấy người đẹp và mấy anh đẹp trai, hôm nay chúng tôi đóng cửa, ngày mai quý vị hãy đến lại, đến lúc đó tôi sẽ mời mọi người uống rượu! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."
Ánh sáng trong quán vốn không tốt, không thể nhìn thấy được bên ngoài vẫn còn là ban ngày. Hiện tại đã tắt nhạc và đèn, ngay lập tức nơi ăn chơi trụy lạc trở nên yên tĩnh, hiện lên vẻ kỳ quái.
Người đàn ông đứng trước mặt Ôn Chinh, ngoại hình anh tuấn tú, đứng trong bóng tối càng lộ ra vẻ lạnh lùng cao ngạo. Ánh mắt lạnh lẽo, lại thêm áo khoác sẫm màu càng tôn lên bầu không khí áp suất thấp xung quanh anh.
Một tay Ôn Chinh cầm chai rượu, một tay khác đặt lên mép sô pha, khoanh chân, bộ dạng lười biếng ngồi trên ghế sô pha. Áo sơ mi đắt tiền bị anh ta làm cho nhàu nát, nhìn không hề có một chút đứng đắn nào
Hoàn toàn trái ngược với trang phục tỉ mỉ của vị anh trai đứng trước mặt.
Anh ta lười biếng cười một tiếng: "Không hổ là anh trai của em, tìm được em nhanh như vậy."
Ôn Diễn thản nhiên quét mắt nhìn chai rượu trên bàn, đây chỉ là số lượng uống ban ngày.
Ánh mắt anh tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Muốn tạo phản sao?"
“Em nào dám.” Ôn Chinh nói.
“Bố bị em chọc giận không nhẹ.” Ôn Diễn trực tiếp ra lệnh: “Về nhà.”
Ôn Chinh không hề động, giọng nói kiên định: "Nếu ông ấy không đồng ý chuyện của em với bạn gái em, em sẽ không về nhà."
Ôn Diễn không nói lời vô ích với anh ta, đá văng chai rượu nằm ngổn ngang trên mặt đất, chúng phát ra một tiếng loảng xoảng.
Ôn Chinh bị tiếng thủy tinh loảng xoảng làm cho tỉnh rượu, kết quả là thấy anh trai đưa cánh tay lên, trực tiếp xách anh ta dậy.
Ôn Chinh, một người đàn ông thân cao một mét tám, theo lý mà nói sức lực không yếu nhưng thói quen sinh hoạt hàng ngày rất hỗn loạn, thức đêm, lại thích uống rượu. Một ngày ba bữa đều bỏ, cả người nhìn rất xanh xao ốm yếu, điển hình của loại đồ mặt trắng.
Ôn Diễn cao hơn anh ta, lại là quân nhân xuất ngũ, Ôn Chinh giãy giụa hai cái cũng không thoát ra được, trực tiếp bị xách vai rồi cưỡng ép đi ra khỏi quán bar.
Ông chủ đứng ở cửa quán bar, cung kính tiễn khách quý: "Tổng giám đốc Ôn đi thong thả, câu hai Ôn đi thong thả."
Ôn Chinh nghĩ thầm thật là mất mặt.
Sau khi bị ném lên xe, anh ta mới khẽ rít lên một tiếng, xoa xoa vai than thở: "Nhẹ một chút có được không? Em cmn là em trai của anh đấy, không phải là phần tử phản động."
Ôn Diễn mặc kệ anh ta, trực tiếp cho người lái xe.
Ôn Chinh tùy ý liếc nhìn hai người trước mặt.
Anh ta biết trợ lý, cũng biết người còn lại, đó là luật sư riêng của anh trai anh ta.
“Anh đến bắt em còn mang theo luật sư?” Anh ta vô cùng ngạc nhiên: “Đây là muốn chia tài sản hả? Anh dựa vào gì mà muốn phân chia tài sản, còn muốn quản lý em như mấy đứa nhỏ, anh bị bệnh hả-”
Ôn Diễn không nhịn nổi nữa, tức giận mắng: "Không câm miệng được à?"
“Được.” Ôn Chinh nhún vai: “Anh thả em xuống xe, em sẽ câm miệng ngay.”
Ôn Diễn mím môi, không để ý đến anh ta nữa, trực tiếp lấy tai nghe chống ồn từ ngăn kéo đựng đồ trên xe ra, đeo vào.
Sau đó hất cằm nói: "Gào đi, tiếp tục gào thét đi."
Ôn Chinh hít sâu một hơi, kết quả là bị bộ dạng của anh trai chọc tức.
Tức giận thì liền nghĩ sao nói vậy.
"Em thực sự phục anh rồi đấy."
"Bố nói anh làm gì anh cũng làm. Trước đây ném anh vào Học viện Quân sự cũng vậy. Bây giờ quản lý công ty cũng vậy. Ôi, cuộc sống của anh không tự do, cho nên muốn kéo em vào vũng nước này luôn phải không?"
"Tại sao bố lại ngoan cố với anh như vậy. Em không làm theo lời của hai người là thì là không làm việc đứng đắn hả? Cháu gái ngoại làm diễn viên là chuyện không đứng đắn, em mở nhà hàng cũng là chuyện không đúng đắn, chỉ có anh với bố mới làm chuyện đúng đắn, đúng không? Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi anh à, với tư cách là người đứng đầu mới của gia đình chúng ta, liệu bộ luật gia đình phong kiến lỗi thời đó có thể xóa bỏ được hay không? Mở mắt ra nhìn xã hội mới cởi mở này."
Nói đến chuyện này thì phải bắt đầu từ