Cố Phán cực kỳ rối rắm, cực kỳ lo lắng đi vào cánh cửa kia. Em gái họ
nắm tay cô dắt đi, muốn bao nhiêu chặt có bấy nhiêu chặt. Trần Thiệu
Thần đi phía bên kia của cô. Hai người hộ tống trái phải, chỉ sợ như vừa sơ sẩy là cô sẽ vùng lên bỏ trốn ngay tức khắc vậy.
Nói không lo lắng là nói dối. Cô thật muốn khóc, sao lại đột nhiên dẫn cô đến gặp
người lớn trong nhà thế này? Cô mới có mười chín tuổi thôi mà, rõ ràng
bọn họ chính thức yêu nhau chưa đến năm tháng, đã phải ra mắt bố mẹ
chồng rồi. Tốc độ còn nhanh hơn cả bắn hoả tiễn nữa.
Quay đầu
nhìn người đang đi thong thả bên cạnh, cô đưa tay kéo lấy tay anh, bày
ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh, tựa như đang nói... Em sợ...
Trần Thiệu Thần trấn an cô: “Không sao đâu, đều là người nhà cả.”
Đến chữ “Bát” vẫn còn cách một khoảng đó (*)! Anh nói nghe sao mà nhẹ
nhàng. Cố Phán hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, để anh đi trước
mình.
(*) Chữ Bát (八): Hai nét của chữ Bát có một khoảng cách, ý
của Cố Phán là cô và anh vẫn chưa là gì hết, sao có thể nhận người nhà
của anh là người nhà của mình được.
Cánh cửa gỗ thật dày từ từ mở ra, tiếng nói cười từ bên trong chậm rãi truyền đến.
Có hơn mười người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn thật to, mới đầu mọi
người cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường ngoài cửa. Cho đến
khi Trần Trạm Bắc vốn đang nói chuyện với Tống Khinh Dương chợt dừng
lại, sắc mặt ông khẽ thay đổi. Bất ngờ khoảng mấy giây, ông khe khẽ đẩy
đẩy Từ Thần Hi, nhỏ giọng nói nhỏ gì đó vào tai bà.
Từ Thần Hi nghiêng đầu nhìn sang, hai mắt chợt loé sáng, giống như mèo gặp cá vậy.
Cố Phán có cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút đi hết, như đang đi trên
tầng băng mỏng, trong lòng cô thầm khấn A Di Đà Phật, cầu mong Bồ Tát
phù hộ cho cô bình an vô sự.
Những người trong phòng rất ăn ý
cùng yên lặng lại. Bạn học Trần dẫn một cô gái đến! Mọi người cùng nhau
kín đáo ý nhị quan sát, vừa vui vừa ngạc nhiên.
“Ba mẹ, đây là Cố Phán.” Trần Thiệu Thần bình tĩnh giới thiệu.
Khoé miệng Cố Phán cong cong nở một nụ cười lễ phép, dùng thủ ngữ chào hỏi. “Cháu chào bác trai, bác gái ạh.”
Khi thấy Cố Phán dùng ngôn ngữ của người khiếm tật để chào hỏi, vẻ mặt
những người nhà họ Tống biến hoá càng nhanh hơn. Nhưng mà bọn họ đều là
những người có bản lĩnh trải đời, dù núi Thái sơn có sụp cũng vẫn bình
tĩnh mà đối phó, nên rất nhanh đã giấu đi vẻ nghi ngờ, khôi phục lại nét mặt ban đầu.
Trần Thiệu Thần dẫn Cố Phán đi tới một bên, tiếp
tục giới thiệu với những người khác. “Đây là cậu cả và mợ cả.” Vị này là anh ruột của Từ Thần Hi, là con trai trưởng nhà họ Tống. Trần Thiệu
Thần đột nhiên dẫn Cố Phán đến vào lúc này, cũng là đã suy nghĩ trước
sau rất kĩ càng rồi.
Ba ngày sau, hai người sẽ cùng nhau về lại
thành phố B. Ra mắt người lớn trong nhà cũng là một sự khẳng định đối
với quan hệ của hai người họ. Anh nghĩ, làm như vậy sẽ giúp Cố Phán
buông bỏ được một chút áp lực.
Cậu cả tương đối nghiêm khắc, mợ
cả hoà ái dể gần, kéo tay Cố Phán vỗ về. “Cô bé này tựa như bước ra từ
trong tranh vậy, dịu dàng như nước, xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt
của Thiệu Thần và ba nó đúng là giống nhau.” Một câu này thôi đã cùng
lúc khen ngợi mấy người có mặt trong phòng rồi.
Cố Phán không
khỏi cảm thán, tính cách của người nhà Tống lại lịch sự cao nhã như vậy. Cũng không có ai dị nghị việc cô không thể nói được, còn đặc biệt quan
tâm đến cô nữa.
Mấy người đàn ông có mặt ở đây đều là người tương đối nghiêm túc, nhất định là vì có liên quan ít nhiều đến tính chất
công việc nên thế. Dđ • LˆQ’Đˆ
Đây là lần đầu tiên Trần Trạm
Bắc gặp mặt Cố Phán, trong lòng ông không nói lên được là tâm tình gì.
Cảm giác đầu tiên là cô bé này rất đơn thuần, điển hình làm cho người ta thương yêu, không nhịn được mà muốn bảo vệ che chở.
“Nghe Thiệu Thần nói, hai đứa học cùng trường cấp 3 àh?” Trần Trạm Bắc hỏi.
Ông đã sớm điều tra cặn kẽ rõ ràng từ lâu, bây giờ còn muốn hỏi lại, đúng là mâu thuẫn.
Cố Phán cảm thấy vào lúc này mà dùng thủ ngữ nói chuyện để Trần Thiệu Thần phiên dịch lại thì không ổn, liền lấy giấy viết ra, viết lên đó: “Chúng cháu đều tốt nghiệp tại trường trung học D, cháu nhỏ hơn anh ấy hai
lớp.”
Tờ giấy mỏng màu vàng nhạt, chữ viết bằng mực đen, nét chữ mảnh mai thanh tú.
Trần Trạm Bắc nhìn xong đưa cho những người bên cạnh, mọi người nhìn thấy
nét chữ của cô cũng cảm thấy hài lòng, không khỏi cong môi mỉm cười.
“Bây giờ có thể cùng nhau học ở trường đại học T cũng tốt.” Trần Trạm Bắc
chậm rãi nói. “Thiệu Thần nó làm việc kích động, có lúc bất chấp hậu
quả, bình thường cháu nên khoan dung nó một chút.”
Hơ? Bác trai nói vậy là có ý gì?
Cố Phán suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Anh Thiệu Thần là người có học
thức uyên bác, tính tình trầm ổn, chính cháu cũng học được rất nhiều
điều từ anh ấy.”
Trần Thiệu Thần liếc nhìn người vừa trả lời, bỗng cảm thấy có chút chột dạ.
Vẻ mặt Trần trạm Bắc cũng dịu xuống, nở nụ cười. “Ừ, vậy thì tốt.”
Anh Thiệu Thần, cách xưng hô này, hình như rất thanh xuân. Trần Trạm Bắc
nhìn lướt qua cậu con trai mà người ta bảo là trầm ổn của mình. Hừ! Trầm ổn quá nhỉ, đột nhiên âm thầm dẫn bạn gái về nhà ra mắt, chuyện này
cũng chỉ có mình nó làm được thôi.
Cố Phán cẩn thận từng li từng
tí quan sát vẻ mặt Trần Trạm Bắc, cô đã từng nghe Trần Thiệu Thần nói
qua, ba anh lớn tuổi hơn mẹ anh gần một con Giáp, như vậy chắc cũng gần
60 rồi nhỉ. Nhưng hoàn toàn không nhìn ra được là ông đã nhiều tuổi như
vậy.
Có thể là do sum họp gia đình, nên hôm nay ông mặc quần áo
đơn giản mà ấm áp, áo khoác dài bằng lông cừu màu xám tro cùng với áo sơ mi kẻ ca rô, thân thể cao lớn. Làm cô nghĩ đến nhân vật trong phim
truyền hình cổ trang đã xem mấy năm trước.
“Phán Phán, ăn cái gì đi, không cần phải nhìn chằm chằm ông ấy như vậy đâu.” Người nói chuyện là Từ Thần Hi.
Cố Phán vừa nghe bác gái nói, chợt giật mình thở dốc, nên bị ho khan.
Trần Thiệu Thần vội vàng rót nước đưa cho cô, vừa vỗ vỗ sau lưng cô. “Mẹ anh nói đùa với em đấy.”
Người nhà họ Tống bên kia đều nhận ra, tên nhóc này xem bạn gái như bảo bối vậy.
Tiểu Trần thiếu gia sắp trưởng thành rồi, tâm đã hướng ra ngoài, không gọi trở về được nữa rồi.
Cố Phán tranh thủ thời gian giải thích, viết lên giấy: “Con thấy bác trai rất quen.”
“Vậy sao?” Trần Trạm Bắc khẽ cười.
Cố Phán bị nụ cười của ông mê hoặc. Ừhm... Cuối cùng cô cũng đã hiểu ý
nghĩa sâu xa của câu nói “Đàn ông càng đứng tuổi càng mê người” mà trước kia dì Hủ Hủ từng nói là sao rồi. Mỗi một động tác hay mỗi lời nói của
ông đều lộ ra sự từng trải, khí độ trầm ổn thành thục đúc kết qua thời
gian mà thành.
Cố Phán sững sờ viết: “Hình như khi còn bé cháu có thấy bác trai trên tivi.”
“Khi còn bé?” Trần Trạm Bắc suy ngẫm. “Vậy xem ra gần đây cháu rất ít xem
tin tức nhỉ. Người trẻ tuổi vẫn nên quan tâm đến thời sự tin tức nhiều
hơn mới được.”
“Về sau cháu sẽ chú ý xem nhiều hơn ạh.”
Trần Trạm Bắc sững sờ. “Cám ơn cháu, nhưng mà bác cũng sắp về hưu rồi. Sau này có thể đổi sang những người mới trẻ hơn.”
Tất cả mọi người cùng cười ồ lên, dường như bị hành động của Cố Phán chọc
cho vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
“Trạm Bắc à, cô bé này xem chú trên tivi từ nhỏ đến lớn đấy, chú không nhận
mình già cũng không được đâu.” Giọng nói cậu cả âm vang có lực.
Trần Trạm Bắc khoát khoát tay. “Thiệu Thần cũng đã 21 tuổi rồi, tôi không nhận già không được mà.”
Tống Khinh Dương cũng trêu ghẹo nói: “Nhưng mà chú vẫn còn may chán, ra
ngoài cùng với con trai không ai nói gì cả. Tôi có ông bạn, lúc sinh con đã 38 tuổi rồi, sau khi dẫn con ra ngoài chơi, đã có người khen bọn họ, cháu trai đẹp trai giống y như ông nội. Ông bạn tôi nghe xong muốn hộc
máu luôn.”
Cậu cả thở dài một hơi. “Về sau chú cũng nên chú ý
hình tượng một chút, làm sao cho mình càng trẻ càng tốt, tránh cho hai
đứa cháu của tôi mất mặt.” Nhìn lại hai đứa cháu mình, cậu cả khẽ thở
dài lần nữa. Người đến bốn mươi tuổi mới sinh con như chú, không biết
xấu hổ sao mà còn nói! Cũng không biết moi đâu ra tự tin như vậy nữa!
Nụ cười Tống Khinh Dương chợt khựng lại, cậu ngại ngùng sờ soạn đầu tóc
khô khốc của mình một hồi. “Ừm...” Dừng lại một chút, nhìn về phía Cố
Phán. “Ba ngày sau chúng ta cũng về thành phố B, cháu có muốn cùng đi
không?”
Cố Phán kinh ngạc, như vậy có phải là quá nhanh rồi không?
“Đều là người một nhà cả, như thế càng thuận tiện hơn mà.” Người phụ nữ ngồi bên cạnh Tống Khinh Dương nhẹ nhàng nói.
Dưới mặt bàn, cô khẽ kéo kéo vạt áo Trần Thiệu Thần. Người này thấy chết mà không cứu thật sao.
Cố Phán yên lặng đổ mồ hôi, đang suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào.
Rốt cuộc Trần Thiệu Thần cũng mở miệng vàng ngọc. “Cậu à, không cần đâu, ba mẹ Phán Phán muốn đưa cô ấy đi, con và gia đình cậu đi riêng cũng
được.”
Đây cũng là khuê nữ nhà người ta, đi học xa bên ngoài
đương nhiên là phải để gia đình người ta đưa đón rồi, không có tranh
giành được đâu.Lần sum họp bà con họ hàng này thật khiến Cố Phán lo lắng hồi hộp đến cực
điểm. Tụ họp sắp kết thúc, mấy vị trưởng bối bắt đầu tặng quà mừng năm
mới cho con cháu. Từ Thần Hi tháo đôi hoa tai bằng thạch anh
xuống. “Đã
chuẩn bị sẵn quà từ trước rồi nhưng để ở nhà, lại không biết hôm nay
người nào đó nóng lòng dẫn con đến đây bất ngờ như vậy. Đôi hoa tai này
theo bác cũng lâu rồi, sẽ mang đến may mắn cho người đeo nó. Hy vọng
cháu cũng sẽ được may mắn.”
Cố Phán liên tục lắc đầu không dám nhận.
“Nhận lấy đi, đây là lời chúc phúc bác gái dành cho cháu đấy.” Mặc kệ hôm nay Cố Phán đến đây với thân phận nào, là bạn gái Thiệu Thần cũng được, là
bạn bè bình thường với Thiệu Thần cũng được, Từ Thần Hi đơn thuần chỉ là cảm thấy thương cho cô bé không thể nói chuyện kia.
Bà mợ cũng
tháo chiếc vòng ngọc đang đeo trên cổ tay mình ra, trực tiếp đeo vào cho Cố Phán. Cố Phán sao mà không biết giá trị của chiếc vòng này cơ chứ,
trong lòng cô tràn đầy lo âu, cổ tay nặng trĩu, cô không dám động đậy gì nữa luôn.
Quá quý trọng rồi!
Mợ cả cũng lấy quà ra, hôm
nay bà vừa đi dạo trung tâm thương mại, mua được một chiếc khăn lụa của
một nhãn hiệu nổi tiếng. “Thật may là mợ chọn màu sắc tương đối tươi
sáng, thích hợp với người trẻ tuổi các con. Mợ giống Thần Hi, đột nhiên
quá nên cũng không chuẩn bị gì cả. Lần sau mợ bổ sung thêm nhé.”
Cố Phán vẫn lắc đầu. Cô không thể nhận một đống quà trở về như vậy được!
Bà mợ lên tiếng: “Con nhận đi, đây là lễ nghĩa phải có, cũng là một chút tâm ý của chúng ta.”
Lúc đi ra, Từ Thần Hi tiễn cô ra ngoài. “Phán Phán àh, có phải gần đây con không thường theo dõi weixin không?”
Cố Phán căng thẳng, trái tim đập thình thịch liên hồi.
Trần Thiệu Thần âm thầm cười cười. “Mẹ lại thấy gì vậy?”
Từ Thần Hi nói: “Bức tranh hoa bách hợp mà Phán Phán vẽ đấy, mẹ thấy vẽ rất đẹp nên định mua về treo trên hành lang nhà mình.”
“Không được.”
“Sao thế?”
“Có người đặt trước rồi.”
“Ầy! Thế thì thật đáng tiếc, sau này nếu như có thời gian, cháu vẽ cho bác một bức nhé.”
Hơ! Người đặt cô vẽ bức tranh bách hợp kia là ai thế. Sao đến chính cô cũng không biết vậy?
Từ Thần Hi tiếp tục nói tiếp: “Người đặt tranh đó đúng là lợi hại, biết
phân biệt hàng tốt đấy, bức tranh mới vẽ xong chưa bao lâu đã giành mất
rồi.”
Cố Phán im lặng, cố gắng trở thành người vô hình.
Trần Thiệu Thần sâu xa nói: “Con đặt đấy.”
Từ Thần Hi sững sốt chốc lát. “Tên nhóc, con nói chuyện với mẹ mà còn lắt
léo thế àh, đừng có gạt mẹ đấy, lúc về nhớ mang theo bức tranh cho mẹ là được rồi.”
Buổi đêm mùa đông bình an như nước, ánh đèn nê ông rực rỡ như ánh sao trên trời.
Cố Phán rối rắm với những món quà mà các vị trưởng bối tặng lúc nãy, suy
nghĩ nhanh chóng rồi tháo những món quà ra đẩy vào trong ngực Trần Thiệu Thần. “Em không thể nhận đâu, chúng quá quý giá.”
Trần Thiệu
Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cười rộ lên: “Em đừng nghĩ nhiều,
chỉ là quà gặp mặt thôi mà.”
“Cho em cũng
tức là cho anh.” Anh cố ý nói thật nhẹ nhàng. “Bà mợ đã tặng rồi thì
không thể trả lại được đâu, lúc còn nhỏ anh đã rất thích chiếc vòng này
đấy, nhưng mà bà mợ không cho, nói là phải dể dành cho cháu dâu của bà.
Đợi biết bao nhiêu năm cuối cùng cũng chờ được rồi.”
Mặt Cố Phán đỏ bừng. “Ai là cháu dâu chứ!” Cô ngượng ngùng quay mặt nhìn sang ven đường.
Trần Thiệu Thần chỉ muốn cô không cảm thấy khó xử khi nhận quà mừng, thấy cô dời ý nghĩ sang chuyện khác, anh liền vui vẻ thích chí. “Chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Dừng lại một chút, anh lại nói: “Chờ đến khi
em tốt nghiệp đại học là được rồi.”
Cố Phán ngại ngùng, chậm rãi
huơ tay: “Sau khi tốt nghiệp đại học, em muốn thi lên nghiên cứu sinh,
còn muốn mở phòng tranh nữa, sẽ rất bận rộn.” Đây là kế hoạch cô đã dự
định cho mình từ lâu.
Một mình cô hoặc có thể hợp tác với bạn bè, mở một phòng tranh, còn mở thêm một quán Coffee Manga, phải có thật
nhiều truyện tranh để khách có thể mượn đọc nữa.
Cô còn dự định
nuôi một con mèo ba tư, như vậy cho dù chỉ có một mình cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Cô chưa từng nói với anh rằng cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, kết hôn xa vời đó. Những thứ kia đối với cô quá mức hư ảo.
Cho nên cô để anh bước vào cuộc sống của cô, làm một người cực kì quan trọng của cô, là một điều quá mạo hiểm.
Hai người từng bước từng bước đi về phía trước, bước chân hết sức ăn ý với
nhau. Một bước, cùng nhau bước chân trái, bước kế tiếp, cùng nhau bước
chân phải.
Gió thổi qua, lá cây khô hai bên đường nhẹ nhàng rơi xuống.
Anh khẽ cười. “Dự định của em anh đều đồng ý, nhưng mà, bây giờ thêm một
chuyện nữa đi. Sau khi tốt nghiệp thì chúng ta đi đăng kí kết hôn. Khi
đó anh đã 25 tuổi rồi, vừa qua năm kị tuổi, theo như người xưa nói, là
rất thích hợp để kết hôn.”
Cố Phán chép miệng. “Anh Thiệu Thần, anh nghĩ xa quá rồi.”
Trần Thiệu Thần giơ tay vén lại khăn quàng cổ cho cô, gương mặt cô bị khăn
len che đi mất một nửa, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài. Cho đến nay anh rất rất thích nhìn vào đôi mắt cô, xinh đẹp linh động có hồn, con ngươi màu cà
phê, tựa như thiên thạch vậy. Dùng tám chữ “Nhãn nhược thu ba. Cố phán
sinh huy” (*) để hình dung là thích hợp nhất rồi.
(*) Nhãn nhược
thu ba, Cố phán sinh huy: Nghĩa là đôi mắt sáng long lanh như làn thu
thuỷ, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng động lòng người. Tên của Cố
Phán cũng được trích nghĩa từ câu trên.
Cũng có lúc anh cảm
thấy, anh đã nghĩ quá xa xôi. Nhưng nếu như thích một ai đó, thì mỗi
giây mỗi phút, lúc nào cũng đều muốn ở bên cạnh đối phương, không xa
không rời.
Anh nói: “Anh vẫn luôn ấp ủ một ý muốn, đó là kì nghỉ đông này nhất định sẽ dẫn em đến gặp người nhà của anh.”
“Anh Thiệu Thần, anh không sợ... Bọn họ sẽ không chấp nhận em sao?”
Trần Thiệu Thần sững lại, đương nhiên là anh cũng từng lo lắng. Nhưng mà tất cả mọi việc là do người định, như bây giờ không phải là rất tốt đó sao?
“Sẽ không! Tất cả đã có anh ở đây.”
Cố Phán lộ vẻ cảm động.
——— ———————
Bên phía nhà họ Tống, trước khi giải tán cũng có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
“Bây giờ thật sự là không thể nói chuyện được sao?”
Từ Thần Hi gật gật đầu. “Dây thanh quản bị tổn thương, hồi ba bốn tuổi đã không thể nói được nữa.”
“Haizz... Thật đáng tiếc. Một cô bé như thế cũng không dể dàng gì.”
Mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc, đối mặt với đoạn tình cảm này cũng rất mâu thuẫn.
Mấy người đàn ông trong gia đình đều không tham gia vào chuyện này, cái bọn họ quan tâm là kết quả sau cùng, bây giờ thì để tuỳ ý các bà ấy suy
nghĩ đi vậy.
“Đột nhiên hôm nay Thiệu Thần dẫn cô bé đến đây ra
mắt chúng ta quả thật có hơi đường đột, nhưng cũng có thể nhìn ra được
là nó rất nghiêm túc. Thần Hi àh, em định như thế nào đây?”
Từ
Thần Hi thở dài. “Đương nhiên là tôn trọng ý kiến của nó rồi, mặc dù
trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng đối với cô bé kia, thật sự là không
đành lòng làm ra bất kì hành động phản đối nào.”
“Cô bé kia đúng là rất ngoan, rất dể chiếm được cảm tình của người khác, cũng rất giỏi.”
“Ở trường, người theo đuổi cô bé cũng không ít đâu, cho nên Thiệu Thần mới khẩn trương, muốn xác định quan hệ càng sớm càng tốt như thế.” Từ Thần
Hi bật cười.
Người nhà họ Tống cũng biết thái độ của người nhà họ Trần bên này. Chuyện tiếp sau đây, bọn họ hy vọng lớn nhất chính là bọn trẻ được hạnh phúc mạnh khoẻ, như thế cũng đủ rồi.
Chỉ là, trong cuộc sống có đôi khi không theo như ý muốn.