Editor: Mèo ™
Lúc này trên sân trường mới sáng sớm vẫn còn vắng lặng an bình, sương sớm
giăng khắp, cảnh vật xa xa hoàn toàn mơ hồ không nhìn rõ. Trên đường có
một vài sinh viên đến sớm.
Trần Thiệu Thần vội vàng chạy tới
phòng vẽ tranh của khoa Mỹ thuật, dọc theo đường đi, tim của anh như bị
treo ngược lên cành cây.
Rời khỏi kí túc xá, Diệp Tử Nhuy và
Đường Thanh cũng hấp tấp chạy tới, hai người vừa chạy vừa thở hồng hộc.
“Trần sư huynh, em vừa mới hỏi mấy người bạn cùng lớp, tối hôm qua đúng
là Cố Phán còn ở lại phòng vẽ tranh đến hơn 12h đêm.”
Trần Thiệu Thần gật đầu tỏ ý đã biết, ngũ quan kiên nghị, không nói thêm gì.
Ba người cùng bước lên từng bậc thang, đi tới trước cửa phòng vẽ.
“Cửa khoá rồi.” Đường Thanh nói. “Có thể cậu ấy không có ở bên trong.”
Diệp Tử Nhuy dùng sức đập đập cửa.
Cố Phán ngủ mê man, mí mắt nặng trĩu, hơi hé ra một khe hở nhỏ, mơ mơ máng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Cô muốn ngồi dậy, nhưng không
còn chút hơi sức nào.
Cô biết có thể là có người tới đây.
Khoé miệng cô cong lên một chút ý cười, là nụ cười yên tâm.
“Có lẽ cậu ấy không có ở trong đó.” Đường Thanh khẩn trương nói.
“Là ai giữ chìa khoá phòng vẽ tranh ?” Trần Thiệu Thần hỏi.
“Bình thường đều do lớp trưởng giữ, nhưng mấy ngày nay chúng em phải vẽ cho
kịp thời gian nên có nhiều người mượn, bây giờ cũng không biết là ai giữ nữa.”
Lúc này giáo viên còn chưa đến trường, căn bản là không thể mượn chìa khoá dự phòng được.
Đường Thanh đập cửa. “Cố Phán, cậu có ở trong đó không? Cố Phán?”
Cố Phán chỉ cảm thấy toàn thân như bị đóng đinh, cô khó khăn đưa tay đẩy
một hộp màu vẽ trên bàn, hộp màu rơi xuống đất phát ra một tiếng vang
nho nhỏ. »diễn♡đàn♡lê♡quý♡đôn«
“Nghe xem... Bên trong có âm thanh.” Diệp Tử Nhuy nói.
Trần Thiệu Thần mín đôi môi mỏng, trầm giọng nói hai chữ cực ngắn gọn. “Phá
cửa.” Anh nghiêng cơ thể, dùng sức tông một phát thật mạnh vào cánh cửa
đang khoá chặt trước mặt.
Trong lòng Diệp Tử Nhuy chấn động,
không nói thêm lời thừa thải, cũng nghiêng người, bắt đầu liên hiệp với
anh tông mạnh vào cánh cửa.
Cuối cùng, sau mấy chục cú tông, đạp, húc vào, tấm bảng lề cửa đã hơi lỏng, cánh cửa cũ kỹ rốt cuộc cũng mở ra.
Rèm cửa sổ trong phòng đều được buông rũ xuống, ở giữa là một ngọn đèn còn
sáng, dưới ánh đèn, có một người nằm sấp trên mặt bàn mê man. Trần Thiệu Thần thầm hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi qua. “Phán Phán...”
Cố Phán mở mắt ra, trước mắt cô có một bóng người thoáng qua.
Vẻ mặt Diệp Tử Nhuy cùng Đường Thanh vô cùng hốt hoảng, từ giây phút vừa
mới phá cửa xông vào kia, hai người đã giật mình lo sợ rồi.
Trần Thiệu Thần đanh mặt, đưa tay chạm tới trán của cô, nóng bỏng người. “Anh đưa em đến bệnh viện.”
Giờ phút này, hai người kia không biết nên nói gì cho phải.
Trần Thiệu Thần bế Cố Phán lên. “Các em về trước đi.”
“Sư huynh, chúng em đi với anh.” Đường Thanh nói.
“Không cần đâu, các em về đi học đi, sau đó giúp anh mang quần áo của Cố Phán
đến bệnh viện là được.” Trần Thiệu Thần trầm tĩnh dặn dò.
“Dạ được!” Đường Thanh và Diệp Tử Nhuy cũng không cố chấp muốn cùng đến bệnh viện nữa.
Sau khi Trần Thiệu Thần đi khỏi, hai người cầm lấy túi xách và hộp gỗ của Cố Phán mang về.
Tia nắng ban mai đã xua tan màn sương đêm, ánh mặt trời xuyên qua khe hở
bức rèm cửa sổ rọi vào trong phòng học những đốm sáng loang lổ.
“Tại sao Cố Phán lại ở phòng vẽ nhỉ? Tại sao cửa lại khoá từ bên ngoài?” Đường Thanh lo lắng hỏi. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
Diệp Tử Nhuy trầm mặc một phút. “Rất đơn giản, có người cố ý làm vậy.”
“Sao lại thế!?” Toà lầu trống trải không một bóng người, đêm khuya bị nhốt một mình ở đây thì đáng sợ nhường nào?
“Chúng ta về thôi.” Diệp Tử Nhuy thở dài một hơi.
Cố Phán vẫn ngủ mê man, cô cảm thấy trên mu bàn tay đột nhiên đau nhói,
hình như là bị tiêm kim tiêm truyền dịch vào mạch máu, vừa hơi động đậy
liền được một bàn tay của ai đó nắm lấy. Một lòng bàn tay ấm áp, đầu
ngón tay siết chặt từng ngón tay của cô.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của từng giọt nước nhỏ xuống ống truyền dịch phát ra tiếng vang.
Y tá châm kim truyền dịch xong, nhẹ giọng nhắc nhở Trần Thiệu Thần:
“Miệng của cô ấy hơi khô, cậu có thể dùng tăm bông tẩm nước thấm nhẹ vào môi cho cô ấy.”
“Cám ơn.” Trần Thiệu Thần lịch sự trả lời.
Anh vẫn ngồi ở đó, yên lặng nhìn vẻ mặt đang say ngủ của cô không chớp mắt , nhưng trong đáy mắt anh đang dậy sóng.
Cô là bảo bối của cha mẹ mình, những người trong gia đình đều hết lòng
thương yêu che chở cho cô, chỉ mong cô được sống một cuộc đời bình an
vui vẻ.
Cô từng nói cho anh biết, trước kia có rất nhiều bạn học
hâm mộ cô, vì cô có nhiều quần áo đẹp, có nhiều đồ ăn vặt mà chỉ ở nước
ngoài mới có. Nhưng chỉ có mình cô mới biết, chính cô mới là người phải
hâm mộ những bạn học đó.
Ánh mắt Trần Thiệu Thần dần dần thâm
trầm. Anh nhắm mắt lại, không dám nhớ đến hình ảnh sáng nay, sau khi đạp phá cánh cửa kia ra, phát hiện thấy một mình cô nằm đó không còn sức
sống.
Trong giây phút đó, đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác sợ hãi, bất lực tột cùng.
Đó là cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.
Cố Phán hốt hoảng quơ quơ tay, Trần Thiệu Thần lập tức nắm chặt lấy tay
cô. “Phán Phán, anh ở đây, có anh ở đây rồi.” Âm thanh của anh trầm thấp mà thâm tình, khẽ khàn trấn an cô.
Giơ tay lên sửa lại vài sợi tóc tán loạn của cô, Trần Thiệu Thần khẽ an ủi: “Không sao, không sao đâu.”
Thật ra Cố Phán cũng có một chút cảm nhận được, nhưng mà cô quá buồn ngủ nên không muốn mở mắt ra. Để cô ngủ thẳng cho đến trưa, cuối cùng Trần
Thiệu Thần cũng đánh thức cô dậy.
Cố Phán từ từ mở mắt ra, ánh
mắt không có tiêu cự mơ màng nhìn thẳng phía trước. Qua một lúc lâu, cô
mới khôi phục được
tinh thần.
Trần Thiệu Thần nhẹ giọng nói với cô: “Người đẹp ngủ trong rừng, dậy thôi nào.”
Cố Phán vừa muốn giơ tay lên thì mới phát hiện cả người đau nhức không còn một chút sức lực nào. Cô thầm hít một hơi khí lạnh.
Trần Thiệu Thần đã nhận ra ngay. “Vì em gối đầu lên tay ngủ quá lâu nên mới
như thế.” Anh nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay giúp cô, lực độ vừa vặn. “Có
đau không?”
Cố Phán nhìn gương mặt đang cúi xuống của anh, chăm
chú nhìn vào đôi gò má xương xương, từng đường nét cô đều ghi nhớ như
khắc sâu trong lòng. Cô lắc lắc đầu trả lời câu hỏi của
anh. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Cả hai người, không ai nhắc gì đến chuyện tối ngày hôm qua.
Xoa bóp thật lâu sau anh mới dừng lại. “Em đói bụng chưa?” Anh nhận thấy
sắc mặt cô trắng bệch không còn chút máu, ánh mắt cũng đượm chút mỏi
mệt, như có gì đó khác với ngày thường, nhưng anh lại không hiểu.
Cố Phán vội che giấu đi tia cảm xúc lung tung vừa nãy. “Rất đói.” Cô huơ tay nói.
Trần Thiệu Thần đổ ra một chén cháo, Cố Phán vừa đưa tay ra muốn nhận lấy,
anh đã lắc đầu. “Để anh.” Anh cẩn thận từng li từng tí múc một muỗng nhỏ lên, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng.
Hơi nóng từ chén cháo bốc lên
mờ mịt trước mặt hai người. Cố Phán chợt cảm thấy hoảng hốt, có cảm giác như tất cả hình ảnh trước mắt này như trong mơ, dường như cô đang suy
nghĩ gì đó.
Cô giơ tay lên huơ huơ: “Anh sẽ đi sao?”
Tay anh run lên, vài giọt cháo trắng rơi xuống.
Cố Phán vừa nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy rất khó chịu, trong lòng đau
xót như đang có ai đó đang càu cấu, chỉ vì cô không muốn chia ly. Cô khẽ ngước cằm lên, nhìn anh không chớp mắt. Bởi vì bị sốt nên tinh thần cô
hơi sa sút, khiến cho người ta có cảm giác cô quá đỗi yếu đuối.
Trong giây phút đó, trong đầu Trần Thiệu Thần có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày
tỏ, nhưng anh lại phát hiện mình không thể thốt nên lời. Anh vẫn chưa
nghĩ đến việc nếu như Cố Phán biết được chuyện này thì sẽ phải chịu bao
nhiêu tổn thương. Sau một hồi lâu, muỗng cháo đã nguội, không còn hơi
nóng bốc lên nữa.
Anh mím môi. “Đã để em lo lắng rồi.” Đặt chén
cháo đã nguội sang một bên, anh nắm lấy tay cô. “Anh sẽ luôn luôn ở bên
cạnh em.” Anh gằn từng chữ, giọng nói kiên định.
Bây giờ đầu óc
Cố Phán hoàn toàn trống rỗng. Trong lòng cô rối rắm lạ thường, cô không
ngừng tự nói với chính mình rằng, cô không thể ích kỷ giữ chặt anh ở đây mãi như vậy được.”
Trần Thiệu Thần nhìn thấy ánh mắt trống rỗng
vô hồn của cô, thở một hơi dài. “Là anh phải lòng em trước, sao có thể
bỏ em ở lại đây một mình được chứ?” Anh trầm giọng hơn. “Trừ khi tiểu
bánh mì không cần anh nữa.”
Cố Phán rũ đôi hàng mi, không tiếp
tục nhìn anh nữa, huơ tay nói: “Anh Thiệu Thần, tối hôm qua ở trong
phòng vẽ tranh chỉ có một mình em, em rất sợ. Điện thoại thì hết pin, em muốn gửi tin nhắn cho anh cũng không được. Sau đó em lại nằm trên bàn
ngủ thiếp đi, em đã mơ thấy một giấc mơ, mùa đông tuyết rơi năm đó,
chúng ta cùng ra khỏi cổng trường, anh nhìn động tác thủ ngữ của em và
bảo: ‘Anh có thể hiểu được em đang nói gì’. Anh không biết lúc đó em cảm động đến thế nào đâu. Có lẽ, kể từ lúc đó, em đã thích anh rồi.” Nét
mặt cô vừa nghiêm túc vừa chuyên chú. “Nhưng mà, anh ưu tú như vậy, còn
em thì quá phiền toái.”
Thì ra, cô vẫn luôn lo lắng.
Trần
Thiệu Thần nhìn cô huơ tay ra dấu, hai mắt ửng đỏ, anh trừng mắt giả vờ
tức giận. “Nếu như phiền toái thì em chính là một phiền toái ngọt ngào.” Anh dừng lại đôi chút. “Huống chi anh rất thích cục phiền toái bé bự
này.” Nhịp thở anh đều đặn trầm ổn, dùng giọng nói dịu dàng nhất để bày
tỏ tấm lòng mình.
Cố Phán hít mũi, cắn cắn khoé môi, giơ tay lên huơ tay nói: “Cám ơn anh.”
Trần Thiệu Thần cười, anh rời khỏi ghế, ngồi lên mép giường đến gần cô hơn,
nắm lấy tay cô đặt trước lồng ngực mình, kề sát bên tai cô, trầm giọng
nói: “Anh cũng không nỡ đi.” Câu nói ngắn gọn nhưng ý vị sâu xa.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của anh reo chuông, phá vỡ giây phút
ngọt ngào của hai người, anh vẫn ngồi y chỗ cũ, thật lâu cũng không muốn nhúc nhích,.
Cố Phán đẩy đẩy anh, Trần Thiệu Thần đành đứng dậy
đi lấy điện thoại, khi thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình thì liền cau mày lại.