Editor: Mèo ™
Cuộc sống bình yên hạnh phúc trước giờ rốt cuộc
cũng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Chu Hảo Hảo. Những năm này, bọn họ
đều không còn nghĩ đến những chuyện trước kia, nhớ lại có quá nhiều
chuyện không vui, cho nên mỗi người đều lựa chọn quên lãng.
Tống Hoài Thừa như vậy, Cố Niệm cũng thế.
Tống Hoài Thừa nói: “Để anh tìm cô ta nói chuyện, xem xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.”
Tay trái Cố Niệm vẫn đang xoa xoa cổ tay phải, ở đó có một vết sẹo đã biến thành màu trắng hồng.
“Sao đột nhiên cô ta lại tìm tới Phán Phán chứ?” Bà thì thào hỏi.
“Anh đã gửi mail trả lời, chờ gặp mặt rồi hỏi cho rõ hơn.” Tống Hoài Thừa không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cố Niệm an ủi. “Anh cũng đừng lo lắng quá, nếu quả thật đã xảy ra chuyện gì thì Phán Phán sẽ liên lạc với chúng ta thôi.”
Tống Hoài Thừa vò rối tóc mình, trầm giọng nói: “Anh sợ cô ta sẽ nói những chuyện trước kia cho Phán Phán biết.”
Không phải ông không dám đối mặt với chuyện lúc xưa, nhưng ông không muốn
Phán Phán lại bị tổn thương thêm lần nào nữa, ông nguyện một mình chịu
đựng tất cả mọi nỗi đau đó.
Ngày hôm sau Tống Hoài Thừa liền gọi
điện thoại cho Chu Hảo Hảo. Nghe thấy giọng nói của đối phương qua điện
thoại, hai người đều cảm thấy xa lạ khác thường.
“Hảo Hảo, Phán
Phán không biết gì cả, cô... Cô không được làm tổn thương con bé.” Tống
Hoài Thừa cũng không cực kì tức giận như ông tưởng.
Chu Hảo Hảo
cười giễu: “Tôi chỉ chụp hình con bé thôi mà ông đã không yên lòng vậy
sao? Nhiều năm qua, các người đều phòng tránh tôi như lũ, hôm nay lại
chủ động liên lạc... Tôi thật có chút vừa mừng vừa lo đó.”
Tống Hoài Thừa cau mày. “Cô đang ở đâu?”
“Thành phố B. Ông muốn đến đây sao?” Giọng Chu Hảo Hảo nghe như tiếng gió thổi, lạnh lùng.
Tống Hoài Thừa căng thẳng. “Được. Chúng ta hẹn địa điểm nói chuyện đi.”
Chu Hảo Hảo nheo mắt, lúc này bà ta đang ở Di Hoà viên, xung quanh đều là
khách khứa xa lạ. Tới thành phố B đã mấy tháng, bà ta cũng thường hay
đến đây.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ về thành phố C, chờ tôi liên lạc lại.” Nói xong, bà ta cúp máy, đứng nhìn về phương xa mờ mịt.
Có một người nước ngoài đi đến, cười cười nhờ bà chụp giúp một bức ảnh.
Chu Hảo Hảo vui vẻ giúp đỡ, cuối cùng hai người còn chụp chung với nhau một tấm.
Đã có quá nhiều khách qua đường ngang qua cuộc sống của bà ta, nửa đời
trước đã lặng lẽ trôi qua như vậy, chẳng lẽ nửa đời sau cũng muốn trải
qua như vậy sao?
Khúc mắc trong lòng này, có lẽ nên cởi bỏ rồi.
Tống Hoài Thừa và Cố Niệm cùng bàn bạc chuyện này, Cố Niệm gửi tin nhắn cho con gái, hỏi cô về cuộc sống và công việc gần đây.
Cố Phán nhận được tin nhắn, cúi đầu suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng gửi
một tin trả lời: “Mẹ, cuối tuần con sẽ về.” Còn dẫn theo bạn trai về nhà ra mắt nữa.
Ừhm... Hay việc này để về nhà rồi nói tiếp. Cô sợ ba lại đột ngột tăng huyết áp nữa thì khổ.
Nhưng Cố Niệm và Tống Hoài Thừa lại hiểu lầm, sao con gái và Chu Hảo Hảo lại
cùng trở về trong khoảng thời gian này, làm gì có chuyện trùng hợp như
vậy. Có phải con bé biết hết mọi chuyện rồi không?
Cố Phán mang
theo laptop đến công ty Trần Thiệu Thần, lúc cô bước vào, có người chú ý đến, làm một dấu tay ra hiệu với cô, ý là Trần Thiệu Thần đang ở trong
phòng họp.
Cố Phán khẽ mỉm cười, người này đúng là thân thiện.
Cô định đến phòng làm việc của anh chờ, lúc đi ngang qua phòng họp, cửa
phòng chỉ khép hờ, vừa hay cô lướt mắt nhìn vào bên trong. Trần Thiệu
Thần ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp, anh hơi nghiêng người nhìn về phía
trước, chăm chú nghe người khác báo cáo, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc,
vẫn đẹp trai ngời ngời không chút khuyết điểm.
Không, anh của bây giờ, hình như cô càng nhìn càng thích hơn.
Cố Phán vào phòng làm việc của anh, xem chừng anh vẫn còn bận khá lâu nữa, vì vậy cô mở laptop lên bắt đầu vẽ tranh. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Kết cục câu chuyện của quả cam to to và bánh mì nho nhỏ...
Cô nghiêm túc suy nghĩ, quả cam và tiểu bánh mì đã trải qua rất nhiều khó
khăn, cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau. Nhưng mà vấn đề bây giờ
là, cục cưng mà quả cam và tiểu bánh mì sinh ra nên là cái gì đây?
Quả cam nhỏ? Bánh mì nhỏ? Chẳng lẽ là tiểu Huy Huy?
Cố Phán rối nùi một cục.
Cuộc họp kết thúc, Trần Thiệu Thần và Tần Kha vẫn còn ở lại phòng họp bàn
bạc thêm dự án thiết kế. “Lão đại, bạn gái của anh đến rồi.” Có người
hảo tâm nhắc nhở anh biết.
Trần Thiệu Thần quay sang nhìn Tần Kha. “Giao cho cậu.”
“Này, cậu muốn ngược chết đám chó độc thân tụi này sao?” Tần Kha kêu gào.
Trần Thiệu Thần cười cười: “Đợi khi nào bạn gái của cậu đến tìm, mình bảo đảm sẽ biến mất trong im lặng.”
Hừ! Vậy còn được, Tần Kha tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Lúc Trần Thiệu Thần vào phòng, Cố Phán đang hỏi ý kiến của Đường Thanh, bảo bối sinh ra sẽ là quả cam hay là bánh mì.
Đường Thanh: “Hai người sinh một đứa đi, không phải sẽ biết ngay sao?”
Cố Phán: “.....”
Đường Thanh: “Đến quá trình nào rồi? Đến bây giờ thì gạo cũng nấu thành cơm rồi chứ? Cảm giác thế nào?”
Cố Phán: “.....”
Đường Thanh: “Có đau không? Cảm giác có giống như trong phim hay truyện ngôn tình miêu tả không?”
Cố Phán: “Cô giáo Đường à, giáo viên gương mẫu, sao cậu có thể... Đầu óc đen tối như vậy chứ?”
Đường Thanh: “Cậu quên bác Mạnh nói gì rồi sao? Thực sắc tính dã (*). Ây dà,
kỹ thuật của Trần sư huynh chắc là trên cả chuẩn luôn nhỉ? Đúng không,
đúng không? Nói thử nghe xem nào?”
(*) Thực, sắc, tính dã: Là câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Cố Phán “Cạch!” một cái đóng máy tính lại, thật là quá đáng!
Trần Thiệu Thần đẩy cửa vào thì thấy cô như vậy. “Phải đổi laptop mới thôi.” Anh trêu cô.
Cố Phán đỏ mặt, huơ tay hỏi: “Họp xong rồi à?”
Trần Thiệu Thần ngồi xuống bên cạnh cô. “Đến tìm anh có việc à?”
Cố Phán huơ tay nói với anh: “Em đã nói với mẹ rồi, cuối tuần về nhà.
Nhưng mà em vẫn chưa nói cho ba mẹ biết, anh cũng về cùng.”
Trần
Thiệu Thần nhíu mày, nhìn cô: “Ừ, không sao.” Đầu ngón tay anh mân mê
những lọn tóc của cô, ánh mắt đặt trên cái ót trắng mịn lộ ra trên nền
tóc đen của cô không rời.
Cố Phán theo bản năng vỗ vỗ trán mình, do dự hỏi: “Có cần cắt cho giống như trước không?”
Khoé môi Trần Thiệu Thần cong lên: “Không cần, như vậy... Rất đẹp!” Mặc dù
thường xuyên được người khác khen đẹp, nhưng nghe từ miệng anh nói ra,
nhịp tim của cô không khỏi đập nhanh hơn.
Cô đang phân vân có nên đáp lời lại anh hay không, ví dụ như, dáng vẻ của anh trong cuộc họp lúc nãy, đặc biệt mê người.
Trần Thiệu Thần im lặng một lúc rồi nói: “Không cắt tóc mái là vì muốn chờ anh trở về dẫn em đi cắt, đúng không?”
Cố Phán cảm thán, không khen anh nữa. “Không phải, là vì tiết kiệm tiền!
Chắc anh vẫn chưa biết, bây giờ giá cắt tóc mái ngoài salon ít nhất là
20 đồng đó.”
Trần Thiệu Thần khẽ cười. “Không cần tiết kiệm tiền giúp anh đâu, bà Trần.”
Bà Trần...
Chưa gì đã đổi họ cho cô rồi sao? Có nhanh quá không?
Cô cựa quậy cơ thể, quay sang nhéo anh một cái, cảm thấy trên vai có gì đó hơi lỏng... Hoá ra là dây áo ngực bị tuột rồi. Cô đang định đứng dậy đi sửa lại, nhưng người nào đó vẫn lôi kéo cô. “Ngồi với anh một lát, nhức đầu.”
“Chờ một chút, em muốn đi toilet.” Cố Phán bi phẫn huơ tay nói.
Trần Thiệu Thần nhìn cô, mắt rơi vào đầu vai của cô, vừa đúng lúc dây áo cộm lên lộ ra ngoài. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
Cố Phán cắn răng đỏ mặt. “Đây là mới mua, là bác gái mua cho em.” Cô tự nhủ với mình, không được xấu hổ, phải bình tĩnh.
Trần Thiệu Thần thầm hít một hơi thật sâu. “Chỉ nhìn bên ngoài vẫn là có sự chênh lệch với tiếp xúc thực tế.”
Cố Phán bị sặc nước bọt, bạn trai nhà người ta có giống như anh không thế?
Cố Phán đi vào phòng nghỉ ở sát vách chỉnh lại dây áo thì nghe thấy giọng
Trần Thiệu Thần vang lên từ bên ngoài: “Phán Phán, anh mượn máy tính của em gửi một email nhé.”
Ừhm... Chợt Cố Phán hoảng hốt nhớ đến cái gì đó, vội vã chạy ra ngoài.
Trần Thiệu Thần đã và đang nhìn vào màn hình laptop của cô. Tiêu rồi! Tiêu rồi! TIÊU RỒIII!!!
Cô còn chưa kịp nói gì, giờ cô chỉ muốn thời gian đông cứng lại ngay lúc này.
Từng bước từng bước đi tới, tay nhè nhẹ kéo anh xê ra để cô nhìn.
Trên màn hình laptop là những hình manga cô vừa vẽ, còn có cuộc đối thoại đen tối với Đường Thanh lúc nãy.
Cô cúi người xem rõ hơn, tầm mắt vừa đúng ngang với màn hình, không ngờ là sau khi cô gập laptop lại rồi mà Đường Thanh vẫn còn lầu bầu rất nhiều.
“Vóc người của Trần sư huynh hẵn là không tệ chứ?”
“Mình dùng ánh mắt chuyên nghiệp để đánh giá, vai rộng eo thon, là hình tam giác đúng chuẩn đấy.”
“Cố Phán, cậu lời rồi.”
.....
Mười ngón tay mảnh khảnh của Cố Phán run run, huơ tay nói với anh: “Cậu ấy uống rượu, say rồi...”
Trần Thiệu Thần cười nhẹ như nước: “Không sao, rượu vào lời ra.”
Hoàn toàn là không cùng đẳng cấp. Cách nhau một trời mười vực lận đó!!!
——— ———————
Hôm trở về thành phố C, lúc máy bay đáp xuống sân bay, trời đổ xuống một cơn mưa rào nho nhỏ, sắc trời ảm đạm.
Lúc trên máy bay, Cố Phán vẫn luôn suy nghĩ, sau khi về nhà phải nói chuyện Trần Thiệu Thần với ba mẹ như thế nào đây? Năm đó khi anh xuất ngoại du học, ba đã rất tức giận dù cô đã giải thích với ông rất nhiều lần.
Trần Thiệu Thần đưa cô về đến nhà, đã đưa là phải đưa đến tận sát dưới lầu nhà cô.
Hoàng hôn thâm trầm, hai người đứng dưới gốc cây hoa tử vi.
“Hai ngày nữa, anh sẽ đến.” Anh nói.
Cố Phán gật gật đầu.
Trần Thiệu Thần vuốt vuốt tóc cô: “Không nhắn nhủ thêm gì sao?”
Cố Phán nhìn trái phải hai bên, nhón chân định hôn một cái lên má anh, ai ngờ bất chợt anh quay mặt lại, môi chạm môi với cô.
Thật may là lúc này trời mưa lâm râm không có ai qua lại, nếu không thì xấu hổ chết mất. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
Trần Thiệu Thần ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh đã xin nghỉ dài hạn, tạm thời có thể ở lại thành phố C lâu dài rồi.”
Ý gì đây?
Cố Phán chớp chớp mắt, đang định hỏi anh thì sau lưng có một giọng nói
truyền đến. Giọng nói đó lộ ra vẻ chưa chắc chắc và xen lẫn chút kinh
ngạc.
“Phán Phán...”
Cố Phán chỉ cảm thấy chợt có một tia sáng chiếu thẳng qua đại não, cứng đờ quay người lại.
Ông ngoại bà ngoại cô đang đứng phía sau cách hai người khoảng năm thước, mắt hai người vẫn còn rất tinh, chậm rãi đi đến gần.
Trong lúc nhất thời, bốn người họ có hơi... Ngại ngùng.
Ngược lại, bà ngoại cô bình tĩnh lại rất nhanh. “Về rồi à?”
Cố Phán gật đầu, huơ tay nói: “Dạ, con vừa mới về.” Quay sang nhìn Trần
Thiệu Thần, cô giới thiệu: “Ông ngoại bà ngoại, đây là Trần Thiệu Thần.”
Trần Thiệu Thần trầm ổn lễ phép chào hỏi hai người.
Ông ngoại Cố nhìn anh: “Trần Thiệu Thần, cái tên này nghe rất quen.”
Cố Phán nghĩ thầm, ông ngoại mình đang giả bộ.
Ông ngoại Cố suy nghĩ một hồi. “Hình như lúc trước ông tìm thấy một mảnh
giấy của Phán Phán, bên trên chỉ viết duy nhất một cái tên này thôi. Ây
dà, trí nhớ của ông không tốt lắm.”
Trần Thiệu Thần quay sang nhìn Cố Phán, trong đáy mắt như đang loé sáng.
Cố Phán giật mình huơ tay ra dấu: “Hay chúng ta cùng vào nhà rồi nói tiếp nhé?”
Ông ngoại bà ngoại nhìn cô, con bé thật biết cách đánh trống lãng.
Trần Thiệu Thần bật cười. “Ông ngoại bà ngoại, hôm nay hơi muộn rồi, con
cũng chưa có chuẩn bị trước, hôm nào con lại tới nhà chào hỏi chính thức ạ.”
Ông ngoại Cố im lặng một lúc rồi mới trầm giọng đáp: “Được!”
Buổi tối, ‘cuộc họp gia đình của nhà họ Tống’, bắt đầu.
Bà ngoại Cố vừa vào nhà liền nói chuyện với Cố Niệm. “Lúc chúng ta tản bộ
về thì nhìn thấy Cố Phán và cậu thanh niên đó đang đứng dưới lầu...” Bà
ngoại cười cười. “Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, dì thấy cậu ta không
tệ, vừa cao lớn vừa đẹp trai, không thua gì mấy nam diễn viên truyền
hình trên ti vi đâu.”
Cố Niệm cười: “Chắc tối nay Tống Hoài Thừa không ngủ được rồi.”
Bà ngoại nói: “Cậu ta còn nói, hôm nào sẽ qua nhà ra mắt nữa đấy.”
Cố Niệm nói: “Khi cậu bé đó đến tìm con, hỏi xin con
mấy đoạn ghi âm mà
khi còn bé Phán Phán nói chuyện chơi đùa với chúng ta, con biết ngay là
hai đứa nó sẽ không bị chia cắt dể dàng vậy đâu.” Bà thở dài: “Thời gian là sự kiểm nghiệm tốt nhất, ba năm, hai đứa nó cũng đều trưởng thành
rồi.” d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Cố Phán đang đọc sách trong phòng ngủ, Tống Hoài Thừa gõ cửa đi vào.
Cố Phán chột dạ để sách xuống, quay sang nhìn ông cười cười lấy lòng.
Mặt Tống Hoài Thừa lạnh lùng, chỉ cho nói chuyện không cho cười: “Về đây nghỉ phép à? Hay còn vì việc gì khác nữa?”
Cố Phán cong môi cười cười, đưa tay kéo Tống Hoài Thừa ngồi xuống. Cô huơ tay nói: “Ba, hình như dạo gần đây ba mập lên rồi.”
“Đừng có đánh trống lãng. Ba hỏi con, cậu nhóc kia trở về bao lâu rồi?”
“Anh ấy về lúc con vừa tốt nghiệp.”
“Cũng gần một tháng rồi.” Tống Hoài Thừa nói. “Âm thầm trở về rồi đi tìm con, lòng dạ quá sâu hiểm. Phán Phán, con không phải đối thủ của thằng nhóc
đó.”
“Ba, đây không phải là phim võ hiệp, con cũng đâu có đấu võ với anh ấy.”
“Ý của ba là con không kềm giữ được nó, cuộc sống về sau sẽ rất bị động.”
Tống Hoài Thừa lo lắng. “Hôn nhân là chuyện cả đời, đi nhầm một bước là
phải chịu khổ cả đời đó.”
Cố Phán chợt hiểu ra.
“Không
phải ba doạ con, Trần Thiệu Thần không phải không tốt, mà là quá tốt.”
Ông nhớ đến ba năm trước đây, chứng kiến những ngày tháng mà con gái ông phải chịu khổ sở. Ông nhăn mày nghiêm mặt nói: “Con rể của ba không
được làm cho con gái của ba phải đau lòng.”
Cố Phán yên lặng thở dài.
Sau cuộc nói chuyện giữa hai cha con, Cố Phán chủ động nhắn tin báo cáo tình hình cho người nào đó biết.
Cố Phán: “Gần đây cảm xúc của ba em không được tốt lắm.”
Trần Thiệu Thần: “Cho nên không muốn gặp anh à?”
Cố Phán: “Hay là chờ tâm tình của ba em tốt hơn một chút xem sao? Để em cố lay động ông đã. Cũng có lúc ông ấy trẻ con lắm.”
Trần Thiệu Thần: “Nghe lời em, nhưng về phần anh thì anh đề nghị ngày mai qua nhà em luôn.”
Như vậy thì Cố Phán sẽ không đồng ý.
Trần Thiệu Thần để điện thoại di động xuống, Trần Trạm Bắc quay sang nhìn anh. “Sao rồi?”
“Ba, phải đợi thêm rồi.” Trần Thiệu Thần có chút thất bại.
Trần Trạm Bắc hiểu ý cười cười: “Cố gắng lên, lão kia có tiếng là yêu con
gái đến phát cuồng, chờ tâm tình ông ta tốt lên không bằng chủ động xuất kích.”
Đúng là gừng càng già càng cay.
Ngày hôm sau, Cố Phán mặc một bộ đầm có hoạ tiết hoạt hình màu xanh dương ra ngoài.
Ông ngoại Cố nhìn cô nói: “Váy rất đẹp, nhìn như búp bê vậy.”
Bà ngoại Cố cũng khen ngợi. “Kiểu dáng và màu sắc đúng là không tệ, ánh mắt của mẹ con càng ngày càng tốt.”
Cố Niệm trả lời: “Dì à, dì khen lầm rồi, không phải con mua đâu.”
“Bạn trai chọn à?” Bà ngoại Cố hiểu ý. “Ánh mắt của cậu ta không tệ. Chỉ là, lọt được vào mắt xanh của Phán Phán, đương nhiên khiếu thẩm mĩ không
cần bàn cãi rồi.”
Cố Phán nuốt nuốt nước miếng: “Váy là do mẹ của anh ấy mua.”
Bà ngoại Cố chuyển tiếp lời: “Phán Phán mặc gì cũng đẹp cả. Mau đi đi, đã hẹn rồi thì đừng đến trễ.”
Ông ngoại Cố nói: “Thấy Phán Phán thế này thì ba lại nhớ đến Niệm Niệm lúc ấy, cũng ăn mặc trang điểm xinh xắn giống y như vậy.”
Đầu Cố Phán xuất hiện đầy vạch đen, cô trang điểm xinh đẹp hồi nào đâu chứ?
Trần Thiệu Thần lái xe đi đón Cố Phán, xe chỉ đừng trước cửa chung cư, đây là yêu cầu của cô.
Cố Phán lên xe, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Trần Thiệu Thần trả lời: “Nhà mới tân hôn.”
Đại não Cố Phán vẫn chưa bắt kịp tần số, cô sững sờ huơ tay ra dấu: “Nhà tân hôn của ai?”
Trần Thiệu Thần bật cười: “Của anh và em.”
Vẻ ngơ ngác của cô lúc này cực kì cực kì đáng yêu.
“Lúc anh đang du học ở Mĩ, mẹ anh nhàm chán quá nên đã tự chuẩn bị trước
rồi. Giờ chúng ta đến đó xem thử, nếu không thích thì đổi.” Trần Thiệu
Thần quay sang nhìn cô.
Xe bắt đầu chạy, Cố Phán nhìn ra cảnh vật vụt nhanh bên ngoài cửa sổ, vẫn còn ngơ ngác.
“Nghĩ gì thế?” Trần Thiệu Thần hỏi.
Cố Phán quay đầu, phía trước đúng là đèn đỏ, cô huơ tay nói: “Lưu Hoan cũng có một bài hát tên là ‘Anh và Em’.”
Lúc này Trần Thiệu Thần lại bị Cố Phán làm cho ngẩn ngơ, cô thật đúng là có óc liên tưởng.
Cố Phán cũng nhận thấy cô đùa hơi ‘thiếu muối’. Cô cong môi nở nụ cười, huơ tay ra dấu: “Dáng vẻ lúc anh lái xe thật đẹp trai.”
Trần Thiệu Thần đã nhìn ra được, cô bạn gái nhỏ của mình đang căng thẳng không yên.
Đến ‘Nhà tân hôn’, nơi này đều có thang máy dẫn đến thẳng căn hộ. Trần Thiệu Thần nhấn lầu 8, Cố Phán có chú ý đến.
Lầu 8 (*), bác trai bác gái thật có lòng.
(*) Ý nghĩa: Số 8 được phát âm giống như chữ "phát" (bát - phát) có nghĩa
là thịnh vượng, giàu có. Số 8 còn biểu thị sự vĩnh cửu, trường tồn. Khi 2 con số 8 đặt liền nhau “88” nó giống như một dạng cách điệu của 2 chữ
“song hỉ”, biểu trưng cho hạnh phúc nhân đôi, một dạng hình và thiết kế
thường thấy dán trên nhà của các cặp vợ chồng mới cưới ở Trung Quốc.
Vào phòng, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cảm giác đầu tiên là rất thoải mái thư thái.
Hai người tuỳ ý tham quan căn hộ, quan trọng nhất là phòng ngủ chính, khiếu thẩm mĩ của bác gái Trần đương nhiên rất tốt rồi, phòng ngủ chính được
bày trí đơn giản nhưng không làm mất vẻ vui mừng, ngược lại còn thêm vài phần ấm áp tinh tế.
Trần Thiệu Thần nói: “Anh cũng là lần đầu tiên đến đây.”
Cố Phán quay sang nhìn anh. Diễễnđàànlêêquýýđôôn
“Lần này về đây ba mẹ mới nói với anh, bảo anh khi nào rảnh rỗi thì đến xem
thử.”Anh cười cười. “Phòng dành cho trẻ con ở sát vách bên, có muốn qua
xem một chút không?”
Cố Phán gật đầu.
Phòng dành cho trẻ
con thoáng nhìn thì có vẻ nhỏ hơn phòng ngủ chính một chút, nhưng được
thiết kế rất đáng yêu, bé trai hay bé gái đều thích hợp.
“Vẫn còn một ít đồ đạc chưa sắp xếp xong.” Trần Thiệu Thần nói: “Em cảm thấy thế nào?”
Cố Phán huơ tay ra dấu: “Em rất thích.” Đây là cô nói thật lòng.
Trần Thiệu Thần nhìn cô, trong đáy mắt chỉ đều là hình bóng của cô. “Vậy thì tốt.”
Chuyến tham quan ‘Nhà tân hôn’ kết thúc, Cố Phán và anh cùng đi bày trí lại
phòng làm việc. Trần Thiệu Thần trước đó đã mang tới một ít đồ, nhưng
vẫn chưa sắp xếp dọn dẹp lại.
Lúc này hai người tiện tay dọn dẹp thu xếp luôn.
Sách của anh rất nhiều, với đủ mọi lĩnh vực. Cố Phán vừa xếp vừa nhìn, dọn
tới đống sách thời trung học, cô không khỏi nhìn thêm vài lần.
Sau khi Trần Thiệu Thần quay lại nhìn thì thấy cô đang say sưa xem sách. “Em xem gì thế?”
Cố Phán khép sách lại. “Hồi học cấp 3, trong sách của em toàn là ghi chú,
sao sách của anh lại sạch sẽ đẹp đẽ như vậy?” Cô dựa vào giá sách, nhìn
anh dịu dàng.
“Ban tự nhiên có rất nhiều kiến thức học bằng cách
hiểu chứ không học bằng cách nhớ, lúc lên lớp quan trọng nhất là nghe
giảng bài để tiếp thu.”
Cố Phán nhớ đến khi đó trong lớp bọn họ
cũng có rất nhiều người tập trung nghe giảng bài, mỗi lần giáo viên
giảng xong lại bắt đầu ghi nhớ, nhưng thật ra thì những lời giáo viên
giảng trên lớp vẫn chưa kịp tiêu hoá xong, đợi đến khi tan học về nhà
lại phải tốn thời gian học lại lần nữa. “Lúc đó em nên đến tìm anh, vậy
thì có thể thỉnh giáo được phương pháp học hiệu quả của anh rồi.”
Trần Thiệu Thần nhìn cô chăm chú, mặt cô tràn đầy vẻ đáng tiếc.
Cố Phán huơ tay nói: “Vậy thì em có thể lười biếng rồi.”
Trần Thiệu Thần nhíu nhíu mày. “Tìm anh chỉ vì để được lười biếng thôi sao?” Anh dần tiến đến gần cô, hơi thở phả lên gương mặt dần ửng hồng của cô.
Cố Phán chợt hiểu cô đã mắc phải sai lầm to bự rồi. Chống cùi chỏ trước
ngực anh, vội vàng bổ sung thêm. “Khi đó em mới học cấp 3, tư tưởng còn
rất trong sáng thuần khiết mà.”
Vậy, ý cô là tư tưởng anh không trong sáng. Tức là đầu óc đen tối đó hả?!
Trần Thiệu Thần cắn môi cô. “Không phải em vẫn luôn tưởng tượng đến vóc dáng của anh sao? Có muốn nhìn thử xem, xem có phải là chuẩn tam giác như
mong đợi của em không nào?”
Trái tim nhỏ bé của cô gái nào đó đang đập thình thịch như muốn nhảy luôn ra ngoài.
“Khoá kéo ở đâu?” Anh khàn giọng hỏi.
Cố Phán nào còn suy nghĩ được nữa.
Rất nhanh Trần Thiệu Thần đã tìm được, đưa tay ra sau lưng khéo ‘Roẹt!’ một cái từ trên xuống dưới, chiếc váy hé rộng vẫn còn chưa cởi ra hết, lộ
ra đầu vai xinh đẹp mê người.
Nụ hôn của anh vừa đúng lúc chạm đến, nóng hổi không giống như lửa bình thường. “Có thể không?”
Đây có được gọi là từng bước dụ hoặc không?
Cố Phán chớp chớp mắt, một tay áp sát giá sách, một tay vòng qua cổ anh. Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà.
Tay của anh dịu dàng vuốt ve xoa nắn hai ‘quả tuyết lê’ mềm mại trước ngực
cô, xoa xoa vuốt vuốt từng đợt từng đợt. Cố Phán đã không còn giữ được
tỉnh táo nữa rồi.
Anh thì thào nói: “Lần sau mua nội y sẽ không bị lầm nữa.”