Cố Phán cho rằng, gặp được và yêu Trần Thiệu Thần là một chuyện may mắn nhất trên thế gian
này. Ví dụ như, quá trình từ yêu đến kết hôn, chuyện gì anh cũng xung
phong đi đầu, bảo vệ hộ tống cho cô. Hình như cô chỉ cần diễn tốt vai
trò của một người bạn gái tốt, một người vợ chưa cưới tốt là được rồi,
còn mọi chuyện cứ để anh lo.
Bọn người Hoa Tử thì chỉ biết cảm
khái: “Kiếp trước cậu là anh hùng cứu cả hệ ngân hà sao? Để kiếp này cho cậu may mắn gặp được Trần Thiệu Thần như thế.”
Sau khi người lớn hai bên gia đình gặp nhau, lần đầu tiên cô đến đại gia đình của nhà họ
Trần để ra mắt bà con họ hàng thân thích của gia đình anh.
Nhà tổ của họ Trần đã nhiều năm không náo nhiệt như vậy.
Ngôi nhà tổ mà ông bà nội Trần ở có kiến trúc hai tầng, có sân vườn rộng rãi được tách riêng với các ngôi nhà khác bởi hàng rào bao quanh, phong
cách cổ xưa, mang hơi hướm của nhiều thập kỉ trước, các vật bày trí
trong nhà đều là bảo vật mà ông nội Trần sưu tập, là những đồ cổ từ xa
xưa, nhưng chất liệu toàn là thượng hạng.
Lúc Cố Phán và Trần Thiệu Thần đi vào phòng khách mới hoảng hốt nhận ra, hôm nay có rất nhiều người xuất hiện ở đây.
“Ông nội, bà nội, Phán Phán đến rồi.” Trần Thiệu Thần đứng trước cửa phòng thông báo.
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn ra, trong lúc nhất thời Cố Phán cảm
thấy quẫn bách không biết phải làm sao, trong lòng âm thầm tự nhủ, không sao, không sao, đều là người nhà mình cả.
Ngồi một lúc lâu, Cố
Phán mới biết những người có mặt ở đây hôm nay đều là những người đặc
biệt. Ngồi giữa đám người là một cụ ông có tuổi xấp xỉ với ông ngoại cô, nhìn cô với ánh mắt rất từ ái.
Cô khẽ mỉm cười với ông, người nọ cũng cười cười với cô.
Chờ sau khi Trần Thiệu Thần giới thiệu, rốt cuộc Cố Phán mới biết thân phận của ông cụ kia. Xét theo quan hệ bên ngoại thì ông là ông ngoại của
Trần Thiệu Thần. Còn xét về quan hệ bên nội thì ông là dượng của Trần
Thiệu Thần.
Ôi, mối quan hệ dây mơ rể má gì thế này. Cũng may mà chung sống hoà thuận với nhau.
Những người của nhà họ Trần cố ý lờ đi mối quan hệ này, cũng chỉ có những
ngày lễ tết mới có cơ hội tụ họp cùng nhau dùng cơm mà thôi.
Mọi
người đều rất chú ý chăm sóc cho Cố Phán, chỉ là loại cảm giác chăm sóc
này không như vẻ quan tâm dành cho người khuyết tật, mà xuất phát từ
thật tâm. ĎïȅñÐān ˱҉ «Łë.quý.ðôn "
Chào hỏi đáp chuyện đến hơn mười giờ, Từ Thần Hi đứng dậy đi vào phòng bếp, Cố Phán chủ động đi theo giúp đỡ.
Từ Thần Hi không đồng ý, Cố Phán hơi ngại ngùng nhưng vẫn đi theo bà vào
bếp. Hai người gà mờ này thì có thể nấu được cao lương mĩ vị gì chứ?
Mọi người trong phòng khách ăn ý cười cười với nhau, sợ là nếu như giao vào tay hai người thì chắc trưa nay khỏi dùng cơm luôn.
Cố Phán lấy gạo nấu cơm, việc này không khó. Nhưng khi nhìn đến việc kế
tiếp thì thật có chút khó khăn. Sườn non sốt chua ngọt, tôm lăn bột
chiên giòn, làm như thế nào đây?
Cô nghe Hoa Tử nói, các bà mẹ chồng thường thích xem con dâu làm cơm. Điều này cô không đạt tiêu chuẩn rồi.
Cố Phán quay sang nhìn Từ Thần Hi với ánh mắt chờ mong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Bác cũng không biết làm, Phán Phán, cháu lên baidu tìm hiểu cách làm đi.”
Từ Thần Hi nghĩ tới cách này, ít nhất cũng đã để lại cho con dâu tương
lai một tấm gương không tốt rồi.
Lúc Trần Trạm Bắc và Trần Thiệu
Thần đi vào, liền thấy hai người họ đang chăm chú nhìn vào điện thoại di động nghiên cứu cách nấu ăn. Hai cha con quay sang nhìn nhau cười cười.
“Làm được mấy món rồi?” Trần Trạm Bắc hắng giọng hỏi.
“Em đang ướp sườn, bỏ bao nhiêu đường thì được?” Từ Thần Hi nói.
Trần Trạm Bắc nhìn quét qua rồi không nói gì.
Trần Thiệu Thần bước lên, nắm tay Cố Phán. “Còn em làm được gì rồi?”
Cố Phán chỉ chỉ nồi cơm điện, còn có một rổ rau xanh đã được rửa sạch sẽ bên cạnh.
Khoé miệng Trần Thiệu Thần cong thành một nụ cười. “Ba mẹ, để con làm cho.”
Trần Trạm Bắc nhìn anh, gật gật đầu. “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Từ Thần Hi nói: “Em thích ăn món sườn chua ngọt anh làm cơ.”
Trần Trạm Bắc hớn hở nhanh chóng xắn tay áo lên ướp sườn. Cố Phán và Trần
Thiệu Thần đứng ở một bên quan sát, Từ Thần Hi nháy nháy mắt với hai
người. “Lo mà học hỏi ba con đi.”
Trần Thiệu Thần không chút để ý trả lời: “Trên baidu đều có chỉ cách làm.”
Trần Trạm Bắc nấu xong một đĩa sườn xào chua ngọt hấp dẫn rồi dẫn vợ ra khỏi phòng bếp. Từ Thần Hi nhìn Cố Phán nói: “Phán Phán, không sao, con dâu
của nhà họ Trần đều không cần biết nấu ăn.”
Trần Thiệu Thần đang bận nấu nướng. “Anh cần giấm...”
Cố Phán nhìn lướt qua những chai chai lọ lọ kia, cuối cùng cũng tìm được
giấm đưa anh. Trần Thiệu Thần thuần thục làm xong tất cả trình tự rồi
đậy nắp nồi lại, quay sang nhìn cô, thấy cô đang suy nghĩ ngẩn ngơ.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nhíu mày.
Cố Phán nghiêm túc huơ tay nói: “Bác trai thật là lợi hại, ban đầu em còn
tưởng ông rất nghiêm túc, không bao giờ động tay vào bếp, nhưng không
ngờ hôm nay tận mắt chứng kiến mới thấy, đảm đang quá đi.”
Trần
Thiệu Thần khẽ cười. “Toàn bộ sự dịu dàng của ba đều dành hết cho mẹ,
ngay cả anh cũng không được hưởng ké đâu. Gần 40 tuổi mới có anh... Anh
sinh ra hơn một tháng rồi mà ông cũng không ôm anh được một lần, chỉ
toàn lo chăm sóc mẹ anh thôi.”
Cố Phán vui vẻ cười tươi không ngừng.
“Em đừng cười, khi còn bé anh bị té, đầu gối rách một đường toét máu nhưng
ông lại nói không sao. Mẹ anh mang giày cao gót bị đau chân, vậy mà ông
lại khẩn trương đi mua cho bà đôi giày đế bằng khác.” Trần Thiệu Thần kể ra từng chuyện một.
Cố Phán lại giơ ngón tay cái lên. “Bác trai rất thương bác gái!”
Trần Thiệu Thần đến gần cô. “Anh cũng sẽ giống vậy.”
Cố Phán đỏ mặt, huơ tay nói: “Chúng ta nhanh lên một chút đi, tất cả mọi người vẫn đang đợi đấy.”
Một bữa cơm vui vẻ hoà thuận. Tất cả mọi người đều đón nhận cô, bà nội nắm
lấy tay cô, hình như càng ngày càng thích cô rồi. “Chuyện đính hôn, các
cháu cũng không cần lo đâu, an tâm nghỉ ngơi đi, giữ gìn sức khoẻ thật
tốt là được.”
Sau bữa trưa, Trần Thiệu Thần và Cố Phán thả bộ đi
dạo trong sân vườn, trong vườn có một gốc cây hoa sơn chi, đã qua thời
kì nở hoa, trên nhánh cây chỉ còn lưa thưa vài đoá hoa héo tàn, nhưng
hương thơm vẫn còn thoảng thoảng toả khắp xung quanh.
Hai người dừng chân đứng dưới gốc cây.
Trần Thiệu Thần ngưng mắt nhìn cô. “Em đoán xem cây này được bao nhiêu tuổi rồi?”
Cố Phán vuốt ve thân cây sần sùi. “Mười mấy năm?”
Trần Thiệu Thần lắc đầu, chậm rãi nói đáp án: “46 năm. Năm 7 tuổi mẹ anh đã
gặp ba anh ở đây, hai người đã cùng gieo duyên tại dưới gốc cây này.”
Diễễnđàànlêêquýýđôôn
Trong lòng Cố Phán chảy qua một dòng nước
ấm, đột nhiên cô nghĩ đến một việc, huơ tay nói với anh: “Bác gái chỉ
mới 7 tuổi, vậy khi đó bác trai bao nhiêu tuổi? Xác định mục tiêu sớm
như vậy rồi sao?”
Trần Thiệu Thần bật cười. “Khi đó chỉ mới là
quan hệ thân thích bình thường, nhưng bắt đầu khi nào từ tình thân biến
thành tình yêu thì chỉ có ba anh mới biết.”
Cố Phán suy nghĩ. “Bác trai cũng thật không dể dàng gì, đã đợi bao nhiêu năm như vậy cơ mà.”
Trần Thiệu Thần ừ một tiếng: “Anh cũng vậy, ba năm cô đơn lẻ loi ở nước ngoài.”
Cố Phán: “.....”
Hôm thất tịch – Lễ tình nhân ở Trung Quốc, những đôi yêu nhau đi đăng kí
kết hôn không phải nhiều bình thường. Hai người đến nơi cũng xếp hàng
chờ đợi như mọi người, chụp ảnh rồi đến ký tên. Xong xuôi rồi mà Cố Phán vẫn có cảm giác như mình vẫn còn đang ngủ mơ.
“Chúc mừng anh
chị!” Nhân viên làm việc chúc mừng bọn họ. Hôm nay
có rất nhiều cặp đôi
đến làm giấy đăng kí kết hôn, cũng không thiếu những nam thanh nữ tú,
nhưng chỉ có cặp đôi trước mắt này gây cho người khác ấn tượng khó quên, vừa nhìn thấy bọn họ, hai mắt liền toả sáng.
Trần Thiệu Thần tặng người nhân viên một ít kẹo cưới đã chuẩm bị sẵn từ trước. “Cám ơn.”
Nhân viên làm việc vừa nhìn thấy hộp chocalate, khoé miệng không khỏi lộ ra nụ cười tươi, haha...
Buổi tối, hai người họ cùng ra ngoài dùng cơm, sau khi ăn xong thì trở về
nhà mới. Cố Phán cảm thấy mọi chuyện thuận lợi như nước chảy thành sông, cô có cảm giác hình như thiêu thiếu gì đó, nhưng lại không nhớ ra được
là gì.
Trần Thiệu Thần vừa bước từ phòng làm việc ra, Cố Phán
ngước lên nhìn anh, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng mình. Hai người cùng ngồi ghế sô pha trong phòng khách xem chương trình giải trí
trên ti vi. Cố Phán thấy hơi mệt, lười biếng vùi mình vào ghế sô pha êm
ái.
Trần Thiệu Thần nhếch miệng cười vui vẻ. “Sau này người khác sẽ phải gọi em là bà Trần rồi.”
Cố Phán trầm ngâm nghĩ ngợi, quay sang nhìn anh: “Em cảm thấy mình vừa mới già thêm 10 tuổi.”
Trần Thiệu Thần cúi người cụng trán với cô. “Bà Trần à, em vẫn còn nhỏ tuổi
hơn anh mà.” Thân nhiệt trên người anh càng lúc càng cao, cách hai lớp
áo ngủ mà cô cũng nhận thấy được.
Trong bầu không khí mông lung,
đột nhiên tiếng chuông báo tin nhắn đến liên tiếp vang lên, cô huơ tay
ra hiệu với anh, muốn lấy điện thoại xem tin nhắn mới.
Trần Thiệu Thần cắn cắn cổ cô rồi mới đứng dậy lấy điện thoại cho cô, khoé miệng anh hiện lên một đường cong giảo hoạt.
Cố Phán vừa nhìn thấy đống tin nhắn mới thì có chút giật mình, có rất
nhiều bạn bè nhắn tin cho cô. Hoa Tử, Đường Thanh, lớp trưởng,...
“Cố Phán, cậu kết hôn rồi á?!”
“Cố Phán, chúc mừng cậu!”
“Cố Phán, tốc độ của cậu cũng nhanh quá đó. Chúc mừng nha~”
. . . . .
Cố Phán quay đầu nhìn sang ai đó: “Sao mọi người đều biết hết vậy?”
Trần Thiệu Thần thành thật trả lời: “Weibo.”
Cố Phán như đã hiểu ra gì đó, cô đăng nhập tài khoản weibo của mình, mười
phút trước, anh vừa mới post một trạng thái mới toanh trên trang weibo
cá nhân.
“Nắm chặt tay nhau, bên nhau đến già. Tiểu bánh mì & Tiểu tranh tử.” Kèm theo một bức ảnh chụp hai bản đăng kí kết hôn.
Trong nháy mắt, weibo cá nhân của Trần Thiệu Thần như muốn bùng nổ.
Ba năm qua, rốt cuộc trang weibo lạnh ngắt này cũng có cập nhật tin mới
rồi, hơn nữa còn là một tin tức mang tính chấn động toàn cầu như vậy.
Tin tức như vậy thật khó có được lần thứ hai, lại còn được phát ngôn bởi
học trưởng Trần Thiệu Thần nghiêm túc lạnh lùng này nữa chứ.
Cố
Phán nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt long lanh linh động, đầu ngón
tay khẽ chuyển động, một trạng thái mới lại được post lên.
“Cảm tạ trời cao đã cho em may mắn gặp được anh. Em yêu anh!”
Ba chữ này vĩnh viễn cô cũng không thể thốt ra lời được, nhưng tâm ý này
cũng phải để cho toàn bộ thế giới biết cô yêu anh đến nhường nào.
Trần Thiệu Thần vừa nhìn thấy ba chữ kia thì dường như đáy mắt hơi ươn ướt.
Anh hiểu!
Không thể chính miệng nói ra được ba chữ đó, tiểu bánh mì của anh đã rất tiếc nuối. Nhưng mà, sau này anh sẽ không để cô phải chịu bất kì thương tổn
nào nữa.
Trong đêm nay, weibo của cả hai người đã phải hứng chịu sự oanh tạc của rất nhiều nhân sĩ.
Cao Hi Hi vừa mới trở về nước, nhận được tin trong lúc cấp bách cũng gọi
điện thoại đến bày tỏ chúc mừng, trong lời nói của cô ấy tràn đầy trêu
ghẹo. “Tiểu tranh tử, dám kết hôn trước cả chị đây à, không phải đã nói
là sẽ làm phù rễ cho mình rồi sao? Không giữ chữ tín gì hết. Đừng nói là do Phán Phán có tin vui rồi đấy nhé? Ha ha ha...”
Mặt Trần Thiệu Thần không đổi sắc, Cố Phán ngồi bên cạnh nghe thấy thì mặt nóng bừng lên. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Trần Thiệu Thần trả lời: “Thì giờ cho cậu làm dâu phụ, còn chưa hài lòng à?”
“Cậu nằm mơ đi, mình đã làm ba lần rồi, nếu làm nữa thì sẽ ế mất. Đúng rồi,
áo cưới của Phán Phán đã chọn được chưa? Nếu chưa thì mình sẽ chuẩn bị
miễn phí cho cô ấy, nhưng không biết là các cậu có chờ nổi hay không
thôi. Ha ha ha...”
“Ba tháng, cậu có thể xong không?”
Cao
Hi Hi trả lời. “Ok! Vậy quyết định thế đi, cậu nhắn cho mình biết số đo
ba vòng của Phán Phán là được. Không quấy rầy hai người nữa, chào hỏi
Phán Phán giúp mình nhé.”
Đêm thất tịch, lãng mạn mà nhu tình.
Rốt cuộc hai người cũng danh chính ngôn thuận cùng nằm trên một chiếc
giường, vận động cả một đêm không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác anh đưa cô đến đỉnh điểm cao trào hạnh phúc.
Sau khi kết thúc
thì anh ôm chặt lấy cơ thể cô không buông, khẽ thì thầm bên tai cô:
“Không biết hôm nay tiểu Huy có đến điểm danh báo cáo hay không nhỉ?”
Cố Phán nhắm hai mắt lại, mệt đến mí mắt cũng không mở lên nổi. Cục cưng
à, mẹ không giúp được con rồi, ba con vẫn cứ kiên trì đặt cái tên này
thôi...
——— —————————
Ngoại truyện ngắn.
Vài năm sau.
Trong nhà trẻ, các bạn nhỏ lần lượt lên bục giới thiệu tên của mình trước lớp.
Đến phiên Trần Gia Mộc, cậu nhóc hắng giọng giới thiệu: “Chào các bạn, mình tên là Trần Gia Mộc, tên gọi ở nhà là tiểu Huy, năm nay mình bốn
tuổi...”
Cậu nhóc vẫn chưa nói hết thì các bạn nhỏ ở phía dưới lớp đã hưng phấn bàn tán xôn xao.
“Mình rất thích Lọ Lem...”
“Ba mẹ của cậu là Sói xám và Sói hồng sao?”
“Ha ha ha...”
Bạn nhỏ Trần Gia Mộc đứng trước lớp, lớn tiếng giải thích: “Dốt văn hoá
thật là đáng sợ. Là Huy trong ‘Cố Phán sinh Huy’, mẹ mình tên là Cố
Phán, mình là cục cưng do mẹ sinh ra, cho nên gọi là tiểu Huy đó.”