Trước mắt là dãy núi chập chùng, mây bao phủ mờ ảo xung quanh.
"Cha, cha mệt à?"
Một giọng nói non nớt vang lên, bàn tay nho nhỏ thay nam nhân nọ lau những giọt mồ hôi trên trán.
"Không mệt, Tiểu Mạt thì sao?" Nam nhân tuy đã nghiêng đầu nhưng vẫn không nhìn cô con gái của mình.
"Con không có mệt." Khuôn mặt trẻ con tràn ngập hạnh phúc. "Cha, cha, tại sao chúng ta lại phải đến ở tại nơi này?"
Nam nhân ngẩng đầu, nhìn về phía trước, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh một tòa nhà mang phong cách tiểu dương lâu*, dưới ánh chiều tà, bên trong lòe lòe phát ra ánh sáng.
*nhà nhỏ mà hẹp :v
"Bởi vì đây là... nơi cha chờ đợi..."
.
Bỗng nhiên xung quanh chấn động, Vương Tiểu Mạt mở mắt, phát hiện mình đang được người khác cõng đi. Hương thơm này thật quen thuộc...
"Tỉnh rồi à?"
Thanh âm Liễu Mộc đứt quãng, tựa hồ rất vất vả.
"Chờ một chút, chúng ta sắp về tới nhà rồi."
Vương Tiểu Mạt cúi đầu quan sát lưng cô, cho dù tiết trời thu nhưng vẫn mồ hôi nhễ nhại, xem ra cô ấy là thật sự mệt mỏi.
"Sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy?"
"Do đói bụng cộng thêm tâm tình quá mức kích động đấy, đột nhiên té xỉu, cô tính tôi nên xử sự sao giờ? Mặc kệ cô cho Tạ cục, cái lão Sắc quỷ ấy, mang cô về nhà hắn à, chính cô tùy ý lựa chọn."
"Liễu Mộc!"
Vương Tiểu Mạt hô một tiếng, dọa Liễu Mộc nhảy dựng. Cô dừng bước hỏi.
"Làm sao thế?"
Cô cho rằng đã xảy ra chuyện gì đại sự.
Một đôi tay liền quấn quanh cổ cô, người nọ thì thầm bên tai.
"Liễu Mộc, cám ơn cô, thực sự rất cảm ơn cô."
Liễu Mộc hơi sững sờ, mãi mới phản ứng.
"Khách khí chi, nếu như cô lấy thân báo đáp thì tôi sẽ suy nghĩ một chút."
Ngữ khí tuy rất bình thường, không tỏ vẻ gì to tát, thế nhưng lúc này đây Vương Tiểu Mạt mà thấy được mặt cô, nhất định sẽ không nghĩ như thế. Bởi vì giờ khắc này, mặt Liễu Mộc đỏ chẳng khác nào quả táo chín mùa thu cả. Cô chỉ cảm thấy mặt nóng tựa lửa đốt, hơn nữa càng ngày càng bỏng rát.
Sau một đoạn đường hai người đều không nói chuyện, bầu không khí có hơi lúng túng.
.
"Ồ, sao nhà ngươi lại tới đây?"
Liễu Mộc hướng cái bóng kia hỏi.
"Đã trễ thế này rồi..."
"Em đến để tính sổ." Đinh Vũ Nhất xách túi đeo vai, buồn bực, ngán ngẩm ngồi xổm ở trước cửa, trong miệng ngậm cẩu vĩ ba thảo* chả biết moi từ đâu ra. "Nhanh mở cửa đi nào."
*cỏ đuôi chó :v
Vương Tiểu Mạt ngẩng đầu nghía hắn một chút, nhẹ nhàng kêu Liễu Mộc.
"Mở cửa đi, chìa khóa ở túi trong áo khoác ấy."
Liễu Mộc 'ừ' một tiếng xem như trả lời, miễn cưỡng lấy một tay đi mò chìa khóa, nhưng rồi nghe thấy Vương Tiểu Mạt ngạc nhiên kêu lên.
"A, cô chạm vô đâu vậy!" thanh âm mang theo e thẹn.
Liễu Mộc chỉ cảm thấy một vùng mềm mại, lại rất co giãn, nghe Vương Tiểu Mạt kêu thế mới hiểu chính bản thân vừa nãy đã mò tới mông nàng.
"Sờ nhầm thôi." Liễu Mộc không để ý lắm, nói, rốt cuộc rút ra được chìa khóa. Lỗ tai bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn. "Oa, cô là chó à, cắn tôi làm chi!"
Vương Tiểu Mạt ước chừng nghe giọng cô thảm thiết, cảm thấy mình quả thực tàn nhẫn, liền tạm thời buông tha Liễu Mộc, thầm nhắc lại lời cô ấy vừa mới nói.
Sờ lầm, cô còn muốn mò tới nơi nào nữa?
Liễu Mộc mau mau mở cửa, Đinh Vũ Nhất lanh lẹ tiến sát vô.
"Để tôi tự đi đi." Vương Tiểu Mạt nói. "Hiện tại tôi hồi lại sức rồi."
Liễu Mộc 'ừ' một tiếng xem như trả lời, cẩn thận đem thả người trên lưng xuống. Mắt thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, hiển nhiên không còn sự suy yếu từ bên trong nữa.
"Chờ chút, tôi đi rót nước cho cô." Liễu Mộc vội vã vào bếp.
"Chị họ, mấy người vừa đi đâu đấy?" Đinh Vũ Nhất thấy Liễu Mộc biến rồi mới hơi di chuyển cái mông, hướng Vương Tiểu Mạt tiến đến.
Vương Tiểu Mạt trả lời rất thẳng thắn. "Chỗ khác."
*trả lời như không :))
Đinh Vũ Nhất liếc nhìn nhà bếp, xong lại quay đầu nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mạt.
"Đinh Vũ Nhất..." Vương Tiểu Mạt biết thằng em họ này khẳng định đang nuôi ý đồ xấu. "Chị nhắc nhở em, đừng có trong nhà chị bày trò xằng bậy."
"Hiểu mà, hiểu mà... Em nào dám." Đinh Vũ Nhất lè lưỡi.
Tiếng bước chân của Liễu Mộc rất nhẹ, bất tri bất giác đã đi tới trước mặt hai người..
"Vẫn là uống chút rượu Brandy, hồi phục lại chút khí sắc." Liễu Mộc liếc Đinh Vũ Nhất ở bên. Không biết tên tiểu tử này lại muốn giở trò quỷ gì, đúng là phát sợ hắn.
"Liễu Mộc.... Chị nợ em thì phải trả chứ nhỉ?" Đinh Vũ Nhất xòe bàn tay, giơ trước mặt Liễu Mộc.
"Ta lúc nào đi nợ nhà ngươi?"
Đinh Vũ Nhất không trực tiếp trả lời, mà rất lưu loát từ túi xách móc ra một quyển sách nho nhỏ, lại thêm một cái máy tính, bấm bấm các kiểu, miệng cũng chẳng rảnh rỗi.
"Chị hại em bị người ta vu khống ở mã tràng những 3 tiếng, bởi vì bị ăn chửi những 3 tiếng dẫn đến khóa học yoga buổi tối nay không thành, vì buổi học yoga bị hủy mà trên đường về ô tô chết máy, tổn thất một chiếc lốp xe, bởi vì xe hỏng nên phải gọi xe tải chở đi, vì phải đi nhờ xe tải nên cộng thêm phí, tính cả tổn thất tinh thần thì chi phí tổng cộng là..."
Miệng Đinh Vũ Nhất lộ ra một nụ cười gian tà, xoay máy tính mặt trên hiện dãy số hướng Liễu Mộc, ánh mắt tỏa sáng, giống hệt như khi TVB chiếu phim đến cảnh vị cảnh sát quay mặt về phía kẻ tình nghi vậy..
Liễu Mộc thiếu chút nữa cho rằng Đinh Vũ Nhất sẽ hô: "Ta là cảnh sát Hongkong, hiện tại ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng những lời người sắp nói lập tức sẽ trở thành bằng chứng trước tòa..."
"Thôi đi chú..." Liễu Mộc thừa dịp hắn không chú ý liền gõ gõ trán Đinh Vũ Nhất. "Cẩn thận ta cáo nhà ngươi tội cướp đoạt."
"Chuyện này mà cũng cáo được?" Đinh Vũ Nhất gãi đầu, ánh mắt chất vấn tìm đến chị họ, nhưng Vương Tiểu Mạt hoàn toàn không tính giúp hắn, trái lại rất quỷ dị mà hướng hắn cười.
"Lần này coi như đại bản gia buông tha ngươi, cứ chờ xem."
Đinh Vũ Nhất cuối cùng vẫn là bỏ qua kế hoạch vĩ đại hòng đòi bồi thường, có điều hắn vẫn muốn chơi khăm Liễu Mộc một lần.
"Chị họ, để em đi rót nước cho chị." Đinh Vũ Nhất kiếm cớ vọt tới nhà bếp.
Liễu Mộc cùng Vương Tiểu Mạt đối diện, hai người đều rất bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu tử này đêm nay như hít phải thuốc lắc, toàn bộ tinh lực cùng nhiệt huyết tuổi trẻ dồi dào tập trung phát tiết.
"Cô tính làm gì, chuyện liên quan đến ngôi nhà ấy. Tôi nhớ hình như cô đã đáp ứng đám người kia vụ đi tìm chiếc rương sắt, phải không?" Vương Tiểu Mạt nhìn chằm chằm Liễu Mộc.
Liễu Mộc mồm giật giật, cuối cùng vẫn là đáp. "Đúng, tôi thỏa thuận rồi."
"Vì sao?" Vương Tiểu Mạt hỏi, trong mắt lập lòe vật gì đó. Cô ấy là vì mình mà mạo hiểm hợp tác cùng kẻ kia, tất cả chỉ để bảo vệ mình thôi sao?
"Bởi vì - " Liễu Mộc đứng dậy. "Bởi vì tôi cũng muốn biết kho báu này đến tột cùng là ở nơi đâu, tôi tá túc tại đây lâu vầy mà vẫn chưa thấy, lẽ nào cô không hiếu kì à?"
Vương Tiểu Mạt hơi nhàn nhạt mất mát, thế nhưng không có biểu hiện qua mặt, nàng có thể che giấu nội tâm rất kín đáo, có