Ngày sớm tràn đầy thoải mái với một cốc Cappuccino cùng bánh mì nướng giòn, đây đích thị là bữa sáng của Liễu Mộc.
Dậy sớm thế này đối với Liễu Mộc thực sự là kỳ tích.
Trên bánh mì nướng có phết một lớp mật ong, thật ra cô không thích đồ ngọt, thế nhưng ai biểu Vương Tiểu Mạt khoái cơ chứ, dần dần rồi cũng bị lây.
Bên ngoài vang lên tiếng động, Liễu Mộc liền vừa cắn miếng bánh vừa ra cửa chính lấy báo, đấy đã trở thành thói quen của cô. Chờ đến lúc quay lại vị trí cũ thì bàn ăn đã nhiều hơn một người.
"Ăn điểm tâm mau lên, thấy trứng chiên lạnh không, hay để đi hâm nóng lại nhé?" Liễu Mộc cắm đầu vào tờ báo, nhanh chóng xem lướt thông tin.
Xăng vừa tăng giá.... Nhật Bản lại động đất....
"Sao hổng có rượu đỏ?" Vương Tiểu Mạt còn gật gà buồn ngủ, híp mắt nhấp một ngụm, chợt phát hiện ra bên trong là sữa bò.
"Nào có ai mới sáng sớm đã đòi rượu, không cho uống." Liễu Mộc nghiêm khắc nói, mắt bỗng đảo qua một cái tít trên báo.
"Cô là gì của tôi mà quản tôi sáng sớm ăn uống cái chi hả?" Vương Tiểu Mạt dứt lời mới nhận ra Liễu Mộc có gì đấy không đúng, tay cầm bánh mì nướng ngưng lại giữa không trung. "Làm sao vậy, cái kia là tôi đùa giỡn thôi, tôi nghe lời cô. không đòi rượu đỏ nữa có được không?"
Liễu Mộc hạ tờ báo xuống, nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mạt, biểu cảm nghiêm túc.
"Phát cái thần kinh gì vậy?" Vương Tiểu Mạt hiểu vấn đề nằm ở tờ báo kia, liền nhướn người qua lấy nó, sau đó thấy được một dòng tít.
Liễu Mộc đẩy ghế tựa, đứng lên. "Còn nhớ hôm qua chúng ta đã nói gì chứ, sau khi tên cướp chuồn đi ấy?"
"Đương nhiên." Vương Tiểu Mạt nhét một miếng bánh mì nướng vô miệng khiến hai má phồng lên.
"Tôi nói 'Thật hy vọng hắn ta ngã xuống sống chết quách đi, vầy mới tốt.', mà cô trả lời-"
"Tôi trả lời 'Hắn sẽ.'." Vương Tiểu Mạt cũng đứng lên, bước nhanh theo hướng cầu thang.
"Đứng lại." Liễu Mộc gọi.
Vương Tiểu Mạt đặt tay lên tay vịn, đưa lưng về phía Liễu Mộc.
"Trùng hợp chính là, ngày hôm qua cô nói thế mà hôm nay hắn chết đuối thật. Nếu như đây không phải thiên ý, thế thì nhất định-" Liễu Mộc nói đến đây thì ngưng lại, quan sát bóng lưng người kia, rõ ràng rành mạch phun ra hai chữ: "cô làm."
"Bất luận cô tin hay không tin, chuyện kia không phải do tôi." Vương Tiểu Mạt dứt lời liền đi mất dạng, đầu không ngoảnh lại.
.
Liễu Mộc ngồi xuống ghế, hai mắt nhắm nghiền, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, hắt lên gương mặt cô.
Ngày hôm nay Vương Tiểu Mạt đã không phát hiện ra rèm cửa sổ đã bị kéo lên....
.
Thùng thùng thùng.
Vương Tiểu Mạt nghe được một tràng tiếng gõ cửa, nàng biết là ai, nhưng không muốn để ý tới.
"Tiểu Mạt, cơm trưa." Âm thanh của Liễu Mộc vang lên.
"Tôi không đói bụng." Vương Tiểu Mạt hờn giận đáp. "Hơn nữa tôi cũng chỉ ăn khâu dẫn, địa long* thôi..."
*Đều là giun đất á, ý bạn trẻ Mạt Mạt ở đây là bạn ấy là phù thủy, không cần quan tâm đến bạn ấy :))*
"Đừng nói bừa nữa, cô căn bản đâu có thích ăn khâu dẫn, địa long..." Liễu Mộc lại gõ vài cái lên cửa. "Nhanh nhanh ăn trưa, sau đó còn đi Hoàng gia."
Vương Tiểu Mạt từ trên giường bò xuống, nổi giận đùng đùng, tiêu sái mở cửa. "Chẳng phải cô đang hoài nghi tôi là hung thủ giết người sao, tìm tôi rủ đi điều tra làm chi, không sợ tôi tiện tay trừ khử luôn cô à?"
Liễu Mộc sờ gáy cười hì hì. "Cô để bụng à, vậy cho tôi xin lỗi. Ăn trưa thôi, rồi mình cùng bàn kế trà trộn bọn người kia. Tôi cảm thấy rất có khả năng Hoàng Hoa đã bị bắt giữ tại chínhnhà của gã. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, bọn cướp không thể không biết đến đạo lí này."
Vương Tiểu Mạt gật gật đầu, ngẩng đầu ngắm Liễu Mộc một lúc mới nói. "Nếu như cô thật sự muốn tôi tha thứ thì ít nhất nên biểu hiện chút thành ý."
"Vậy cô nói đi, có điều kiện gì nào?" Liễu Mộc thoải mái trả lời.
"Chờ đi, sau này rồi nói."
"Được!"
.
Mùa thu màn đêm buông xuống rất mau.
Thành phố A, ở bên bờ sông là nơi người dân đặc biệt thích lui tới.
"Ý kiến của cô là cứ thế này đi vào Hoàng gia?" Liễu Mộc kéo cổ áo, bộ y phục cô đang mặc có chút chật. "Quan trọng hơn thì... sao chúng ta phải mang theo nó?"
"Em tới đây đương nhiên là có mục đích rồi." Đinh Vũ Nhất nhấp nháy mắt.
Liễu Mộc nhìn cái người đi bên cạnh diện bộ đồ đỏ thẫm, mạnh mẽ vỗ một cái thật mạnh vào trán, Trời ban tướng mạo như nữ nhân còn chưa tính, sao hành động cử chỉ còn như một cô nương vậy hả!
"Vũ nói muốn trợ giúp chúng ta đêm nay." Vương Tiểu Mạt giải thích, ngữ khí nhẹ nhàng, cứ như hiện giờ nàng ta chả còn tí sức lực nào nữa vậy.
Liễu Mộc hắng giọng, nhớ tới chuyện sáng nay làm lòng luôn ẩn ẩn áy náy, không dám đắc tội Vương Tiểu Mạt, miễn cho con quỷ hẹp hòi này lại một lần nữa đấu đá với mình.
"Được rồi, vậy giờ thế nào đây?"
"Vũ Nhất?" Vương Tiểu Mạt nghiêng đầu hướng Đinh Vũ Nhất.
Người đứng đằng sau dương dương đắc ý, vỗ vỗ ngực nói. "Cứ tin vào em!"
.
Góc đường yên tĩnh, chỉ có vài chiếc xe đang di chuyển ngang dọc.
Liễu Mộc tựa vào tường một con hẻm nhỏ, buồn bực chán nản ngáp dài. Vương Tiểu Mạt ôm tay, quan sát Đinh Vũ Nhất.
"Xong chưa?" Liễu Mộc hỏi.
"Cứ từ từ, gấp làm gì a." Đinh Vũ Nhất đứng trước cửa kính mân mê nửa ngày, dù cuối mùa thu ban đêm giá lạnh vô cùng mà trên người hắn vẫn một tầng mồ hôi.
"Được chứ?" Liễu Mộc đi tới, cô nhìn không nổi nữa. "Đây là trò gì vậy?" Nàng phát hiện ra trên tay Đinh Vũ Nhất đang cầm một loại công cụ.
"Cắt kính đâu có đơn giản." Đinh Vũ Nhất