Trên đường về nhà, Nguyệt Yên và Hi Vũ không nói gì với nhau.
Anh lái xe đi theo đoạn đường tắt mà cô đã nói, đường này không nằm trong tuyến cao tốc nên đi rất nhanh.
Hai bên đường trồng những cây hoa anh đào trắng cao lớn, không biết đã trồng bao lâu rồi mới được thế này.
Hoa nở rộ như bông tuyết tụ lại, những cánh hoa rời khỏi nhụy rơi xuống đường như mưa tuyết.
Nguyệt Yên cụp mắt, rồi thi thoảng lại nhìn ra bên ngoài.
Trước đây khi lần đầu gặp Hi Vũ, là cô tự mình động lòng trước mà không được đáp lại.
Bây giờ anh lại có những hành động như thế, càng khiến mối tình muốn cất giữ của cô phải thổn thức lần nữa.
"Bình thường đi làm cô về bằng đường này?"
Cô gật đầu.
Hi Vũ xoay vô lăng, nói tiếp.
"Về sớm thì có thể, nhưng nếu về trễ vẫn nên đi đường quốc lộ.
Đường này trông vắng vẻ, không an toàn."
Nguyệt Yên lại gật đầu không nói gì, cho đến khi nhìn thấy những cánh hóa anh đào đang rơi bên ngoài cửa kính.
Khung cảnh này thật đẹp, lại còn thật khó quên vì bên cạnh có thêm một người.
Trước đây hay bây giờ cô vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ quên anh, chẳng qua chỉ là lời nói dối.
Cô biết mình không giỏi việc này, vậy nên chỉ có thể miễn cưỡng từng chút, cuối cùng lại vì những cử chỉ này làm cho tan biến.
"Đến nhà rồi! Anh...!Anh về đi! Tôi tự mình vào được!"
Nguyệt Yên nói rồi tháo dây an toàn ra định xuống xe, nhưng Hi Vũ lại hỏi.
"Thái độ của cô đối với người ơn như vậy à? Không mời vào nhà được luôn sao?"
"Tôi..."
Nguyệt Yên còn chưa nói hết câu, cô Lan đã từ trong nhà đi ra.
Bà ta đương nhiên không hề biết sự xuất hiện bất ngờ của anh ở ngoài cổng, vậy nên chỉ muốn mắng cô một trận hả cơn giận.
"Con quỷ nhỏ! Bây giờ mày mới chịu về à? Mày..."
Hi Vũ nhìn bà ta bằng ánh mắt toát ra hơi lạnh lẽo.
Gương mặt của bà ta, dù là ba năm trước đây hay bây giờ đều không có thiện cảm được với ai từ lần đầu.
Anh vốn đã không thích người phách lối, bà ta lại chính là kiểu người như vậy.
Nguyệt Yên vốn định giải thích, nhưng anh cứ đứng chắn trước mặt không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Cô đành phải mời anh vào nhà, và cô Lan không có tư cách gì để ngăn cản.
Hiểu Anh đang ở phòng khách ăn kem, vừa nhìn thấy anh hai mắt đã sáng rỡ mà đứng dậy hỏi mẹ.
"Mẹ? Đây là ai mà quen mắt vậy?"
"Biết cái gì? Lên lầu!"
Cô ta ngơ ngác, sau đó lại bị cô Lan kéo đi lên lầu.
Nguyệt Yên mang trà ra đặt xuống bàn, định rót vào ly mời nhưng Hi Vũ đã đưa tay ra ngăn lại.
"Tôi tự làm được.
Không phải mất tay mất chân như người nhà của cô."
Cô biết anh là người thẳng tính, nhưng nói những lời này trong nhà cô đúng thật không hay chút nào cả.
Cô Lan là người hay để bụng, lại thù dai.
Người như bà ta, một khi nhìn thấy anh vẫn còn qua lại với cô còn tỏ ra bênh vực, cô sẽ không yên thân.
Bà ta đứng ở