Hai ngày sau.
Hi Vũ đến nhà hàng để gặp đối tượng xem mắt của mình.
Cô ta là con gái cưng của của Vương gia tên là Vương Thụy.
Mạc Ngôn tra được khá nhiều thông tin, ai cũng bảo rằng cô ta là người xinh đẹp có học thức cao.
Nếu đứng bên cạnh Hi Vũ, hai người quả thực rất xứng đôi.
Chỉ là mối hôn sự này với anh như một trò đùa, dù sao cũng không có gì đặc sắc.
Trước đây để tạo ra một vở kịch lạnh lùng với Nguyệt Yên, anh đã phải dày công bịa chuyện rằng mình có một người con gái yêu sâu đậm, bị gia đình ngăn cản.
Anh từng ngụy tạo quá nhiều thứ, nên cũng có thể nhìn ra được những thứ bên cạnh mình chỉ là vỏ bọc.
Giả tạo quá đáng khiến người ta tức cười.
"Anh là Lăng Hi Vũ? Con trai độc nhất của Lăng gia, là người từng có vợ và đã ly hôn đây à?"
Một cô gái chậm rãi đi đến, không đợi anh chào hỏi mà đã lên tiếng trước.
Lúc chuẩn bị đến nhà hàng xem mắt, cô ta cũng đã hình dung ra khá nhiều về vị thiếu gia này.
Tuổi trẻ tài cao, gương mặt toát ra khí chất lạng lùng như vậy, nói là người đứng đầu Lăng gia thì cũng không phải quá phô trương.
Cô ta thốt lên.
"Rất thú vị đấy!"
Hi Vũ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
"Những chuyện đó cô không cần biết.
Tóm lại, lần xem mắt này chỉ là hình thức, về chuyện hôn sự chỉ cần cô cùng tôi thoả thuận có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Như đã nói, Vương gia hỗ trợ vấn đề chứng khoán, Lăng gia bỏ vốn đầu tư, đôi bên cùng có lợi.
Bất kể bây giờ hoặc sau này, chúng ta cũng chỉ là một mối quan hệ hợp tác làm ăn.
Không động chạm thân thể, và tuyệt đối sẽ không động lòng."
Anh nói hết những gì mà mình cần nói.
Dù sao cũng chỉ là hôn nhân thương trường, không cần phải quá câu nệ lễ tiết hay hình thức.
Đã gọi là hợp tác thì làm gì có chuyện thích hay không? Chỉ cần có lợi cho cả hai, dù vạn lần không muốn cũng phải bằng lòng.
Vương Thụy cười khẩy, có vẻ thấy anh là một người rất thú vị.
Cô ta dường như không giống với anh, kết hôn là vì lợi ích gia đình mà vẫn còn mục đích khác.
Gật đầu đồng ý, cô ta bảo.
"Hiện tại tôi vẫn còn một số việc chưa sắp xếp xong ở nước ngoài.
Hôn lễ này, có thể hai tháng nữa mới diễn ra."
Hai tháng nữa, khoảng thời gian này anh vẫn còn cơ hội ở bên cạnh Nguyệt Yên.
Anh muốn sắp xếp ổn thoả mọi chuyện.
Hoặc nếu tàn nhẫn hơn, anh có thể để chuyện này đi vào quên lãng, để mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo ban đầu.
Ba năm trước.
Lần đầu tiên gặp gỡ Nguyệt Yên, lúc ấy cô là một cô gái vừa tốt nghiệp Đại học, tuổi trẻ nhiều hoài bão, trong trẻo lại ngọt ngào.
Hi Vũ vẫn còn nhớ nụ cười thẹn thùng của cô ngày đầu ra mắt, nhớ ánh mắt mà cô nhìn anh bẽn lẽn.
Anh vẫn còn nhớ cô rất thích ăn bánh đậu đỏ, bản thân cũng như vậy nhưng vì không muốn gây chú ý đã nói rằng mình rất ghét nó.
Anh nhớ cô rất dễ bị cảm