Điện thoại của Hi Vũ rung lên.
Anh còn chưa kịp đáp lại nụ hôn thoảng qua của Nguyệt Yên thì đã vỡ mộng, vẻ mặt có chút không vui.
Anh lau khô tay, nhìn cô một cái rồi bước đến bàn trà cầm lên xem.
Người gọi đến lần này là Mạc Ngôn, anh ta quả nhiên rất biết cách phá hỏng tâm trạng của người khác.
Anh thở một hơi dài, nghe máy.
"Tôi nghe!"
"Thiếu gia! Phía bên Vương gia vừa mới đến nhà, có nhắc đến chuyện hôn sự."
Hi Vũ phút chốc rơi vào khoảng không.
Anh hơi nghiêng người nhìn, Nguyệt Yên lúc này đang giúp anh lau khô bát đĩa, không nhìn ra được vẻ mặt phức tạp của anh.
Thế là anh đành ra ngoài sân nghe điện thoại.
Lần đầu tiên anh có cảm giác mình cứ như kẻ trộm trong chính nhà của mình.
Vì anh không muốn cô hiểu lầm, không muốn cô phải nghĩ nhiều về chuyện giữa mình và Vương Thụy.
Anh chống tay lên hông, mắt nhìn xuống hồ bơi không một gợn sóng.
"Tiếp đi!"
"Lão gia bảo rằng cậu đang bận việc, tuyệt đối không quên hôn sự giữa Lăng gia và Vương gia.
Ông ấy còn nói, nhất định sẽ sắp xếp ổn thoả, để cô Vương tiểu thư đó gả vào Lăng gia nở mày nở mặt."
Nở mày nở mặt?
Trước đây khi Hà gia còn có thể chống đỡ, ông ta cũng là thái độ đó cùng câu nói đó.
Vô cùng chắc nịch.
Diễn đến mức nhàm chán thế này, vậy mà ông ta vẫn không chịu đổi kịch bản.
Hi Vũ phiền muộn đưa tay day day thái dương, im lặng một lúc lâu rồi nói.
"Mạc Ngôn! Thông báo hủy hôn sự."
"Sao ạ?"
Giọng của anh ta ở đầu dây bên kia vô cùng hốt hoảng, hình như không thể tin vào tai mình.
Hôn sự giữa Lăng gia và Vương gia không thể nào chỉ vì lời anh nói mà có thể hủy.
Anh chống đối Lăng lão gia bảo vệ Nguyệt Yên đã đành, bây giờ còn muốn vì cô để danh dự Lăng gia xuống hố đen.
Ông ta sẽ chấp nhận được sao?
Tuy Vương Thụy kia có vẻ không xem trọng hôn sự của hai người giống như anh, nhưng cha mẹ hai bên lại vô cùng hối thúc.
Hi Vũ nhắm mắt, lại thở ra một hơi.
Anh chợt nhớ ra ngày mai là sinh thần của ông nội, phải về nhà một chuyến.
Trước mặt ông nội, nói chuyện này ra có vẻ hợp lí hơn là để Mạc Ngôn thông báo tin tức.
"Thôi bỏ đi! Chuyện đó để tôi lo!"
Anh cúp máy, quay lưng đi vào trong.
Nguyệt Yên vừa lau xong bát đĩa, quay lại nhìn mà trên môi vẫn còn vương nụ cười.
Cô trông thấy Hi Vũ nhìn mình, bước đi rất vội, từ từ lắp đầy tầm mắt bằng ngũ quan anh tuấn.
Anh cúi đầu hôn ghì lên môi cô, ôm chặt lấy eo cô, buông tay đặt điện thoại lên bếp.
Cô không rõ nguyên nhân anh hôn mình cuồng nhiệt như thế là vì điều gì.
Nhưng dường như cuộc điện thoại vừa rồi khiến anh thấy không vui.
Hi Vũ ôm chặt lấy eo cô, kéo cô dán sát vào người mình.
Môi anh nóng bỏng, quấn lấy môi cô như muốn nuốt trọn tinh túy ngọt ngào.
Hai đầu lưỡi va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh đỏ mặt tía tai, tơ tình vương vấn.
Anh cọ mũi mình lên mũi cô, đáy mắt đong đầy phiền muộn lẫn tình yêu dồn nén.
"Yên Yên có tin tưởng anh không?"
Nguyệt Yên chớp mi mắt, gương mặt nhỏ nhắn động lòng người.
Cô không biết tại sao anh lại hỏi mình như thế.
Nhưng không cần anh phải hỏi, cô tuyệt đối sẽ tin tưởng anh.
Gật đầu chắc chắn, khoé môi nhỏ xinh của cô còn cong lên.
"Em tin!"
Câu trả lời này của cô, càng