Edit: Hinh
Ngón tay đang nắm áo khoác của Lục Nghi Ninh khựng lại một chút, im lặng hai giây, sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cô không chút do dự lập tức kéo áo khoác trên đầu xuống.
Mùi gỗ nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi đã biến mất.
Bãi đỗ xe ngầm chật chội, bùn đất bị nước sương sớm làm ướt tỏa ra mùi ẩm ướt. Đèn trần không được sửa, cứ vụt tắt, chiếu lên phía sau bóng dáng cao lớn của người đàn ông, để lộ một cái bóng dài mà sắc bén.
Chu Từ Lễ dừng chân lại, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay có đường nét rõ ràng. Khác với gương mặt sạch sẽ của anh, có ba vết sẹo kéo dài từ cổ tay đến phía giữa tay, hình lưỡi liềm, hình như là vết thương do bị vũ khí sắc bén cạ qua.
Lục Nghi Ninh vô thức ngừng thở, lát sau, hai tên to con vung nắm đấm xông lên, lực rất mạnh, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thô lỗ.
Chu Từ Lễ bình tĩnh né tránh nắm đấm của đại ca, cực nhanh nhẹn vòng qua sau lưng bọn hắn, đánh một cái.
Đàn em che đầu ngồi xổm xuống, ”Đại ca, thằng này có học Karate! Mẹ nó!”
”…”
Tất cả lực chú ý của Lục Nghi Ninh đều tập trung chuyện vào khi người đàn ông di chuyển, đôi chân dài bị quần tây ôm lấy, eo nhỏ và những đường cong lập tức hiện ra —
Cái eo này.
Cái mông này.
A, chết mất.
Cô run rẩy lấy điện thoại trong túi tiền ra mở chức năng quay phim, khi chuẩn bị nhấn quay, vị đại ca còn lại đã được giải quyết xong, trên màn hình chỉ bắt được động tác đè người cuối cùng xuống mặt đất của Chu Từ Lễ.
Chu Từ Lễ đứng lên, lạnh nhạt liếc về phía cô, tầm mắt dừng lại.
Lục Nghi Ninh cầm điện thoại chớp mắt, lấy lại tinh lần, giơ ngón cái lên, ”Giáo sư Chu, anh trâu ghê.”
”…” Người đàn ông gục đầu xuống sửa sang lại ống tay áo, hoàn toàn không để ý đến cô.
Chẳng lẽ là vỗ mông ngựa không đúng chỗ?
Lục Nghi Ninh lạnh nhạt cong môi, một sinh viên khoa tự nhiên như cô từ ngữ vốn đã hạn hẹp rồi, cho dù có muốn tâng bốc anh cũng không làm được.
Chu Từ Lễ lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, khi xoay người thì nghe thấy người phía sau đã rút được kinh nghiêm, nghiêm túc nói: ”Diệu thủ hồi xuân hiển thân thủ, dược đáo bệnh trừ hỉ giáng sinh*.”
[*] Câu này nghĩa là khen y sư (bác sĩ) tài giỏi, chữa được bệnh nặng. Tức khen Chu Từ Lễ đánh nhau giỏi.
”— A, anh là kỳ tích của đấng sáng tạo!”
Lục Nghi Ninh không hề biết hành vi mù chữ của mình xấu hổ bao nhiêu, cô chống tay trên mui xe cẩn thận nhảy xuống, cười hỏi: ”Giáo sư Chu, khen như vậy, anh đã vừa lòng chưa?”
Chu Từ Lễ giương mắt, yên lặng tắt giao diện liên lạc, mở hệ thống dạy học của trường ra, xoay màn hình lại cho cô xem.
Trên màn hình là thời khóa biểu của viện Văn học.
Lục Nghi Ninh hiểu chuyện: ”Anh muốn mời tôi đi nghe giảng bài hả?”
Khóe môi Chu Từ Lễ cong lên, cười như không cười nói: ”Tiết giám định và thưởng thức thành ngữ của sinh viên năm nhất mới mở, em có thể bớt thời gian đi nghe một chút.”
Lần này Lục Nghi Ninh đã nghe hiểu rồi, hàng mi cô run rẩy vài cái, vô cùng tự giác nói sang chuyện khác, ”Hai người kia làm sao đây?”
Một trong ba tên đã bị đánh ngất xỉu, người thì gần như đoạn tử tuyệt tôn, lão đại sau cùng ngồi xổm trên mặt đất nhìn bọn họ.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Nghi Ninh, lão đại tuôn một tràng tiếng địa phương thành phố S, hùng hổ nói: ”Hai người bọn mày muốn tán tỉnh đến chừng nào nữa? Ông đây còn phải về nhà chăm con đấy.”
Lục Nghi Ninh đoán rằng hắn ta là người Tống Diễm vì rơi vào ngõ cụt tìm đến dạy dỗ cô, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu không dạy dỗ được thì chẳng phải là phá hư đường lui của mình hay sao, không giống phong cách của người trong giới hay dùng lắm.
”Ai kêu bọn anh đến dạy dỗ tôi?”
Đại ca liều chết không nói, ”Hừ, tuy rằng lần này không thành công, nhưng đã nhận tiền của người ta rồi, dựa theo đạo nghĩa giang hồ, tao mà khai chủ ra thì còn gì là đạo nghĩa nữa!”
Lục Nghi Ninh lạnh lùng nhìn hắn ta, đi sang một bên gọi 110, lời ít ý nhiều trần thuật lại nguyên nhân quá trình kết quả, sau đó gọn gàng cúp máy. Đi đến trước mặt đại ca, giọng cũng lạnh xuống, giống như mang theo băng tuyết, khí thế lập tức tăng lên.
”Anh không muốn nói với tôi vậy thì vào tù nói đi.”
***
Chu Từ Lễ đến trung tâm theo dõi trong trường tìm bản ghi chép camera trong bãi đỗ xe ngầm, rồi chép ra USB giao cho cảnh sát. Cảnh sát chỗ bọn họ không phải người mù, ai động tay trước là biết ngay.
Lục Nghi Ninh khai báo xong liền ngồi xổm trong hành lang chờ Chu Từ Lễ đi ra. Vết trầy trên chân cũng dùng cồn xử lý đơn giản rồi, không có vấn đề gì lớn.
Cũng không biết Chu Từ Lễ động tay vì cô có bị trách không. Đám to con kia vừa nhìn đã biết không phải đèn cạn dầu, một mực chắc chắn mình là người bị hại, các đồng chí cảnh sát cũng chỉ đành phải làm theo quy trình.
Màu xanh trên bầu trời dần bị màn đêm dày đặc bao vây, phía chân trời xuất hiện vài ngôi sao sáng.
Cục cảnh sát, Chu Từ Lễ và cảnh sát phụ trách ghi chép đi ra khỏi phỏng, biểu cảm của cả hai đều không vui vẻ mấy.
Lục Nghi Ninh đợi cảnh sát rời đi liền nhỏ giọng hỏi anh, ”Bọn họ làm khó anh à?”
”Không có.” Chu Từ Lễ xoa trán, nhỏ giọng trấn an cô, ”Chỉ là đám người kia không chịu nói là ai sai khiến.”
”À, tôi đại khái cũng đoán được là ai rồi, nhưng không chắc chắn.” Lục Nghi Ninh khẽ thở dài, đi theo anh ra ngoài cửa, ”Hôm nay làm phiền anh quá, đã hơn 9 giờ rồi.”
Chu Từ Lễ nghe ra sự mất mát trong giọng điệu của cô gái, anh liếc nhìn cô một cái. Đi đến chỗ đậu xe, anh nhấn khóa xe đang định đưa cô về, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ luôn đi theo sau mình không biết bao giờ đã đứng ở bên đường.
Đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, biểu cảm của Lục Nghi Ninh lại càng khó phân biệt hơn, cô gục đầu, dùng sức chà sát vạt áo sơ mi dính bùn đất.
Muốn khiến mình sạch sẽ hơn một chút.
Hình ảnh này rơi vào mắt Chu Từ Lễ, không hiểu sao anh có hơi lo lắng.
Còn có chút cảm giác khác lạ nữa. Anh chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác chua xót lan tràn này ở trong lòng mình, chỉ cảm thấy hình ảnh này rất gai mắt, một cô gái tốt như vậy, không nên cô độc chật vật như thế.
Lục Nghi Ninh dùng sức chà sát vết bẩn trên áo, nhưng không thấy có hiệu quả, cô nản lòng buông tay ra.
Thời gian