Edit: Hinh
Chu Từ Lễ đến bệnh viện xem Chu Hồi, 10 giờ sáng, nước trong bình truyền dịch vẫn chưa truyền xong. Người đàn ông trên giường bệnh nằm ngửa mặt, thân hình gầy yếu hơi cong, giữa khuôn mặt ôn hòa có vài phần ủ rũ.
Trên cái bàn bên tay trái còn đặt một văn kiện chưa xem xong.
Chu Từ Lễ ra ngoài phòng bệnh hút thuốc.
Công việc của toàn bộ viện nghiên cứu bị bắt tạm dừng, anh không cần dạy sinh viên, những nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp bây giờ đang rất rảnh rỗi.
Hộ sĩ đúng thời gian đến phòng bệnh rút kim tiêm, “Chu tiên sinh khôi phục rất tốt, cuối tháng là có thể xuất viện.”
Chu Hồi nửa ngồi dậy, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, “Vẫn nên trở về thôi.”
Động tác rót nước của Chu Từ Lễ khựng lại một chút, nước trà tràn ra khỏi ly, dính lên ống tay áo sạch sẽ của anh.
Hộ sĩ chú ý đến vội vàng đưa khăn tay qua, cẩn thận hỏi: “Bị phỏng rồi à, có cần chườm đá không?”
Công việc của cô là chuyên phụ trách chăm sóc Chu Hồi, cũng rất hay gặp người đàn ông thường xuyên đến thăm này, dù chỉ yên lặng đứng một bên nhưng khí chất nhã nhặn cao quý của anh vẫn khiến cô không thể dời mắt nổi.
Khác với Chu Hồi, anh khỏe mạnh.
Hộ sĩ muốn tiến đến kiểm tra miệng vết thương thay anh, nhưng bị từ chối.
Chu Từ Lễ nghiêng người, xắn ống tay áo lên, để lộ một cánh tay thtangwr tắp. Anh cúi đầu, cẩn thận lau mặt bàn thật sạch, một lần nữa rót nước vào ly.
Chu Hồi lơ đãng nhìn thấy vết sẹo dưới khuỷu tay anh, “Vết thương này, 8 năm rồi nhỉ?”
Chu Từ Lễ khẽ ừ.
Năm 18 tuổi, anh bị Chu Hoài An đưa đến võ quán. Đối mặt với những người hàng năm luyện võ đó, Chu Hoài An lên tiếng, khi nào có thể đánh bại hết mọi người, anh sẽ có thể rời khỏi.
Chu Từ Lễ không nhớ rõ mình đã khiêu chiến bao nhiêu lần, ít nhất cũng khoảng nửa năm, anh lần lượt bị đánh gục trên mặt đất. Mỗi lần khiêu chiến, Chu Hoài An đều sẽ đưa theo Chu Hồi đến ngồi ở khu người xem, nhưng là đang thưởng thức một trận đánh nhau đầy kịch liệt.
Anh không thích đánh nhau, lại bị ép buộc phải dùng đến nắm đấm.
Nếu anh không học mà đứng tại chỗ thì sẽ bị huấn luyện viên ở võ quán đánh cho thảm hơn.
Chu Hoài An định cư lâu ở nước ngoài, rất ủng hộ suy nghĩ vũ lực là tối cao của người Sparta, đối với Chu Hồi, ông ta không thể xuống tay được, cơ thể của cháu trai mình rất yếu, rất dễ vỡ.
Chu Từ Lễ nghĩ, bản thân anh có lẽ là công cụ để ông ta phát tiết trong nhiều năm liền.
Lần khiêu chiến cuối cùng, 1 PK 7, sáu người trước đã bị đánh cho không thể đứng lên, mà anh cũng đã hết sức. Khoảnh khắc cái cây gỗ đó rơi xuống, anh chỉ có thể lấy cánh tay để chắn.
Trên cây côn có góc cạnh chưa bị mài mòn, hung hăng cọ qua da trên cánh tay, để lại một vết máu.
Sau đó, anh thành công.
Chu Hoài An đồng ý cho anh một khoảng thời gian tự do.
Chu Hồi dựa vào gối đầu, thản nhiên nhìn anh, “Lúc đầu anh nghĩ, ông nội đang muốn cho em có năng lực tự bảo vệ bản thân, để không yếu đến nỗi không chịu được gió như anh. Nhưng sau đó anh lại phát hiện, ông ấy đang tra tấn em, mài mòn khí thế của em, để em phục tùng ông ấy… Bây giờ nghĩ lại đúng là rất buồn cười.”
Anh ta nghiêng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười đùa cợt, “Sớm biết như thế này, lúc trước anh nên xua đuổi em mới đúng.”
Nếu không phải anh ta biểu hiện rằng mình thích người em trai này, Chu Hoài An sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh.
Nếu như anh ta cực đoan một chút, biểu hiện sự ác ý và không tiếp nhận đối với anh, hung hăng đuổi anh đi.
Chu Từ Lễ sẽ sống rất tốt.
Chu Hồi khẽ thở dài, “Viện nghiên cứu có ổn không?”
“Có thể chống đỡ một thời gian.” Chu Từ Lễ mím chặt môi, miễn cưỡng nở nụ cười, “Cần nhanh chóng tìm được công ty đầu tư.”
Chu Hồi bình tĩnh nói: “Anh có thể lấy danh nghĩa cá nhân để đầu tư.”
Nghe vậy, Chu Từ Lễ nhíu mày, “Anh cả, em không hy vọng anh dọn dẹp hậu quả cho chuyện Chu Hoài An làm.”
Tầm mắt Chu Hồi dừng lại, bàn tay đặt bên người dần dần nắm thành quyền, “Nhưng chuyện này, từ đầu là do anh nợ em.”
***
Lục Bá Nguyên xác định sẽ không tiếp tục hợp tác với viện nghiên cứu, Lục Nghi Ninh cũng không muốn xin ông, cô gọi điện thoại cho Lâm Gia hỏi những công ty nổi tiếng ở thành phố S, làm phiền Lâm chủ biên thân ái hỗ trợ bắt cầu giật dây một chút.
Lâm Gia làm việc rất nhanh, chỉ trong một buổi trưa đã sắp xếp xong một bảng biểu, nhân tiện gửi tư liệu của người lãnh đạo các công ty đó để cô dễ làm việc.
Lục Nghi Ninh in tư liệu ra, tự mình gọi điện cho thư ký của các công ty đó để xác định tin tức chính xác.
Sau khi tan làm, cô mang một chồng tư liệu về nhà.
Đã gần hết mùa thu, ánh sáng cuối cùng biến mất vào lúc năm giờ, màn đêm hoàn toàn buông xuống.
Khi đẩy cửa đi vào, Chu Từ Lễ đang làm cơm chiều.
Cô tắm rửa thay đồ ở nhà xong, đi đến bên cạnh anh, ôm lấy eo anh từ phía sau, “Em giúp anh xem mấy công ty không tồi, cơm nước xong anh sàng lọc chút đi.”
Chu Từ Lễ liếc mắt, cong môi nở nụ cười, “Làm giúp anh mấy chuyện này có phải mệt lắm không?”
“Có chút.” Cô nhỏ giọng nói, “Nhưng mà không sao, em rất vui vẻ.”
Lục Nghi Ninh biết hiện tại trong lòng Chu Từ Lễ có áp lực, tính tình của anh lại nội tâm, có chuyện gì chỉ thích giấu trong lòng, mặc dù là cô cũng chỉ có thể tìm thấy mấy phần ủ rũ anh vô tình để lộ.
Là loại cảm giác mệt mỏi nặng nề không che giấu được.
Anh không thích than phiền với người khác, cô liền không hỏi, chỉ im lặng giúp anh làm một vài chuyện trong khả năng, có thể giảm bớt một chút gánh nặng cho anh.
Cũng đã rất vui vẻ rồi.
Chu Từ Lễ quay người, nâng tay sờ sờ hai má của cô, “Nói đi, muốn thưởng cái gì.”
Lục Nghi Ninh kiễng chân, cắn yết hầu lên xuống của anh, đôi môi mềm mại đụng vào nơi nhạy cảm của người đàn ông, lập tức làm bùng lên một ngọn lửa.
Cô đắc ý nhướng mày, “Muốn anh.”
Lục Nghi Ninh đã cởi giày cao gót, bây giờ cô thấp hơn người đàn ông trước mặt khoảng 20cm, tiếng hít thở nông cạn của anh