Edit: Hinh
Pháo hoa bắt đầu bắn, hấp dẫn không ít người đến xem.
Lục Nghi Ninh kéo Chu Từ Lễ đến một chỗ không tính là đông người rồi lấy điện thoại ra đưa anh, “Chụp cho em một tấm với.”
Chu Từ Lễ rũ mắt nhìn điện thoại, không quá tự tin nhận lấy, “Có lẽ sẽ không đẹp đâu.”
Lục Nghi Ninh kiên nhẫn dạy anh cách chụp ảnh, “Anh hơi khuỵ người xuống, để mủi chân của em bằng với cái đường này, tốt nhất là chiếm một phần tư khung hình ấy, chụp vậy chân sẽ dài hơn.”
Chu Từ Lễ nghe lời làm theo, chân dài khụy xuống, giơ điện thoại nhắm vào người cách đó không xa, môi mím chặt theo bản năng, thoạt nhìn có hơi căng thẳng. Anh nhấn vào nút chụp dưới màn hình, lưu ảnh mới chụp vào bộ sưu tập.
Chu Từ Lễ nhấn xem thành phẩm, đuôi lông mày run rẩy, vừa định xóa bỏ chụp lại lần nữa thì Lục Nghi Ninh đã đi đến hỏi: “Chụp đẹp không? Cho em xem với.”
Khóe miệng Chu Từ Lễ bất đắc dĩ cong lên, anh nâng tay giơ điện thoại cao lên khiến cô không với đến, “Cho anh chụp lại một tấm nữa, vừa rồi không phát huy tốt.”
Lục Nghi Ninh nửa tin nửa ngờ, nhưng lòng hiếu kỳ đã bị khơi gợi, “Không được, anh cho em xem trước đã.”
Cô nói xong liền kiễng chân giữ chặt ống tay áo của Chu Từ Lễ, lúc đã sắp đụng đến điện thoại thì tầm mắt lướt qua bả vai anh nhìn thấy cặp đôi đứng cách bọn họ hai bước.
Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, tất cả động tác lập tức cứng đờ.
Chu Từ Lễ cảm thấy cô hơi là lạ, vừa quay đầu lại liền thấy Chu Hồi nửa ôm lấy cô gái, vẻ mặt ôn hòa thưởng thức cảnh pháo hoa trên trời.
Có điều, sau khi đụng phải nhau, mọi người đều xấu hổ.
Lục Nghi Ninh nở nụ cười đầy chuyên nghiệp chào hỏi, “Các cậu cũng đến chơi à, thật trùng hợp.”
Lâm Gia đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt còn lạnh hơn gió tháng 11, dường như là không tìm ra chút sơ hở nào, “Đúng là trùng hợp ghê, không phải cậu nói giáo sư Chu không hợp tới chỗ này à?”
Nụ cười của Lục Nghi Ninh vẫn như cũ, “Tớ muốn tới chơi nên kéo anh ấy đến.”
Chu Hồi lẳng lặng đứng một bên nghe hai người cậu tới tớ đi, anh ta vẫn không buông tay Lâm Gia ra, ngược lại còn có chút đắc ý muốn khoe cho những người khác xem — Nói đúng hơn, là cho Chu Từ Lễ xem.
Anh muốn học Chu Từ Lễ làm chuyện phản nghịch, chứ không phải là nằm trong phòng bệnh đến hết đời.
Chu Từ Lễ bất đắc dĩ thở dài, anh cũng hết cách với người anh này, kéo cô bạn gái đang đấu võ mồm qua, “Anh cả, tối về tới bệnh viện thì báo em biết một tiếng.”
Chu Hồi mệt mỏi cười, “Để em lo rồi.”
***
Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi thì ai cũng bình yên vô sự, còn được xem pháo hoa. Trên đường trở về Lục Nghi Ninh không kìm được cong môi.
Hai người bọn họ đều lái xe đến, có điều cô tự nhận là kỹ thuật lái xe của mình tốt hơn Chu Từ Lễ nên sau khi lên xe liền nhấn ga chạy trước anh.
Về nhà của Chu Từ Lễ.
Lục Nghi Ninh về sớm một anh một lát, cô đá giày cao gót rồi ngồi xổm xuống đất chơi với mèo.
Bảo Bối là đứa có mới nới cũ, lúc vừa quen cô thì thân thiết vô cùng, bây giờ lại thấy chán thấy phiền, keo kiệt gục đầu xuống.
Ngay cả nhìn cũng không nhìn một lát.
Chu Từ Lễ đổi dép, đi đến phía sau thân thiết sờ đầu cô một cái, “Đừng để chân trần, sẽ cảm lạnh.”
Lục Nghi Ninh tiếp tục chơi với Bảo Bối, miệng thì than thở, “Mày thấy chủ nhân thì nhiệt tình lắm, nhưng thấy tao thì chỉ nhìn một cái thôi là sao.”
Vừa dứt lời, cơ thể đã bị ôm lên, cô kêu một tiếng vội vàng ôm cổ người đàn ông.
Bị ôm đến trên sô pha, trên mặt đất có hai chiếc dép hồng phấn.
Lục Nghi Ninh vô thức cong ngón chân, mỗi một ngón đều trắng nõn, đầu ngón chân hồng hồng.
Trán Chu Từ Lễ giật giật, cảm thấy từng bộ phận trên cơ thể của cô gái này đều có ý muốn câu dẫn anh phạm tội.
Anh ngồi xổm xuống đắp chăn lên chân cô, nhớ đến tối nay bọn họ chưa ăn cơm nên hỏi trước khi đi vào bếp: “Muốn ăn chút gì không?”
Lục Nghi Ninh đi theo sau anh vào bếp, “Ăn mì đi, đã 10 giờ rồi.”
Cô không thể giúp đỡ cái gì liền trở về phòng khách. Mở TV tìm một bộ phim mới chiếu ra xem, bỗng chú ý đến trên cái bàn tròn bên cạnh có một tài liệu, trên bao bì có một hàng chữ to.
— Kế hoạch “gây quỹ” của viện nghiên cứu Hán ngữ đại học S.
Lục Nghi Ninh hơi trầm ngâm, bây giờ có rất nhiều xí nghiệp cung cấp hoạt động gây quỹ, nhưng phương thức truyền bá đa phần chỉ có một, trong thời gian ngắn thì rất khó nhìn thấy hiệu quả.
Đây không phải phương án tốt nhất.
Lục Nghi Ninh lấy lại tinh thần, nhìn tài liệu trên bàn, lại thoáng nhìn qua bên Chu Từ Lễ, cuối cùng yên lặng đi đến bên cạnh anh, “Chỉ có thể gây quỹ à?”
Chu Từ Lễ rũ mắt, cười hỏi: “Em cảm thấy cách này không tốt?”
“Không phải là không tốt.” Lục Nghi Ninh cẩn thận phân tích, “Chỉ là hiệu quả chậm, số tiền được gây quỹ ít, hơn nữa… không có con đường tuyên truyền thích hợp.”
Chu Từ Lễ xoay người dựa vào bàn, kéo tay cô qua đặt trong lòng bàn tay mình ngắm nghía theo thói quen, tay cô không giống các bàn tay mềm mại như không xương của các cô gái khác, cầm camera quanh năm khiến các đốt ngón tay của cô cứng rắn hơn, còn có một vết chai mỏng.
Lục Nghi Ninh vô cùng tự tin với các bộ phận khác, nhưng chỉ có hai bàn tay này là cô muốn giấu không cho anh nhìn kỹ.
Chu Từ Lễ lại càng muốn xem, thậm chí còn xem như bảo bối, sợ làm hư nó.
Thời gian dài không nghe câu trả lời, bầu không khí trong không gian dần dần yên tĩnh.
Lục Nghi Ninh đi lên phía trước, bất mãn dùng trán đụng vào xương quai xanh của anh, “Anh có nghe em nói không đấy?”
Chu Từ Lễ thuận thế đặt cằm lên đỉnh đầu cô, âm thanh trong trẻo mang theo vài phần không chút để ý, “Những thứ em nói anh đều nghĩ qua rồi, nhưng đây là biện pháp dùng được duy nhất hiện tại, anh cũng chỉ có thể hết sức thử xem.”
Lục Nghi Ninh: “Viện trưởng đã đồng ý?”
Cô không tin hội độc giả cao tuổi đó sẽ chọn dùng phương pháp mất hơn một năm mới có kết quả như cái này.
Chu Từ Lễ khẽ ừ, kéo tay cô đặt lên eo mình, kề sát cô chậm rãi nói: “Nếu còn nói nữa là anh sẽ chết đói đó.”
Ngón tay Lục Nghi Ninh chạm vào cái bụng bằng phẳng của anh, cô ngơ ngẩn nhấn một cái, sau một lúc mới lấy lại tinh thần nói, “Đâu phải em cố ý không cho anh ăn.”
“Biết.” Khóe miệng Chu Từ Lễ không khỏi cong lên, giọng điệu thản nhiên đắc ý, “Em không nỡ.”
“…”
Lục Nghi Ninh không muốn quay về phòng ngủ cho khách, sau khi cô rửa mặt xong liền chiếm một nửa giường của phòng ngủ chính, cô không muốn quay về, Chu Từ Lễ cũng không mong cô trở về.
Cảm giác ôm cô gái vào trong ngực khiến anh không muốn buông tay.
Lục Nghi Ninh nhớ đến Lâm Gia và Chu Hồi, chóp mũi cô cọ vào xương quai xanh của anh, giọng đầy rầu rĩ, “Lâm Gia chưa yêu đương bao giờ, một lần cũng không có.”
Chu Từ Lễ buồn cười, “Không phải em cũng vậy à?”
“Em không giống cậu ấy.” Cô ngẩng đầu, rất nghiêm túc giải thích, “Em có mẫu người mình thích, nhưng Gia Gia lại vô cùng mơ màng, thậm chí cũng từng có suy nghĩ không muốn kết hôn trong đầu.”
Đáy mắt Chu Từ Lễ tối tăm, tâm trạng không thể nói ra thành lời, “Nhưng cô ấy gặp Chu Hồi.”
Lục Nghi Ninh nhớ đến buổi tối kia, Lâm Gia chống thân cây, hai mắt đẫm nước mắt, vô lực quát to “Thật ra anh ấy cũng muốn sống”.
Cô lập tức khẳng định, Lâm Gia đã gặp được người cô ấy thích rồi.
Tất cả kết quả hiện lên trong đầu, Lục Nghi Ninh trợn to mắt, liều mạng khống chế cái suy nghĩ bi quan đó, cô cảm thấy khóe mắt đã bắt đầu chua xót, “Em chỉ có một người bạn thân là Lâm Gia.”
Chu Từ Lễ nghe ra giọng mũi trong âm thanh của cô, anh đau lòng nâng tay lau khóe mắt cho cô, “Vì thế cô ấy tìm được người mình thích, em không nên vui vẻ à?”
Lục Nghi Ninh gật gật đầu, “Anh của anh, hình như cũng vô cùng thích cậu ấy.”
Chu Từ Lễ chậm rãi bổ sung: “Anh chưa thấy anh ấy thích ai như vậy.”
Lục Nghi Ninh ôm chặt eo Chu Từ Lễ, cả người quấn trên người anh,