Edit: Hinh
Lục Nghi Ninh chụp cảnh xung quanh bọn họ đăng lên Weibo cá nhân, caption là: 【 Một đống người. 】
Không qua bao lâu, các fans trên Weibo đã bình luận đầy nhiệt tình, không ít người phát hiện người thứ hai bên phải rất đẹp trai, cầu cô đăng hình chính diện.
Đương nhiên Lục Nghi Ninh sẽ không đồng ý, không nói đến chuyện muốn giấu bạn trai tuấn tú ra thì dựa vào đạo đức nghề nghiệp của nhiếp ảnh gia, tiết lộ ảnh người mẫu trước cũng không được cho phép.
Buổi tối, Chu Từ Lễ đi với cô đến phòng làm việc tăng ca. Lục Nghi Ninh cần nhanh chóng cắt nối biên tập, nếu đợi đến cuối tuần cô sợ sẽ không kịp.
Lần đầu tiên anh đến văn phòng của cô. Chỗ lối vào treo một bức tranh đầy tươi sáng, không phù hợp lắm với tông màu trắng đen của văn phòng.
Lục Nghi Ninh tùy ý đặt máy móc trong tay lên bàn, sau khi mở máy tính ra thì thấy anh vẫn còn đứng ở cửa.
“Anh tùy tiện ngồi đi, em mà bận là có khi sẽ quên mất anh đấy.” Cô cười cong hai mắt, giả vờ phong lưu, “Đừng trách chú nhẫn tâm nhé.”
Chu Từ Lễ thong thả bước đến trước mặt cô, hơi cúi người xuống, đôi mắt đen trong trẻo thâm thúy, trong đó chứa đựng ý cười thản nhiên.
Anh cố ý, cố ý kề sát làm nhiễu loạn lý trí của cô!
Lục Nghi Ninh vươn một ngón tay chọt vào trán anh, vẫn không rời vai diễn như trước, “Cháu đừng đến gần, nếu không chú thật sự sẽ không khống chế được bản thân đâu.”
“Mau bắt đầu đi, anh không làm phiền em.”
Chu Từ Lễ cong môi, đi qua ngồi xuống ở cái ghế sô pha kế bên, trong tay có cuốn tạp chí vừa lấy được, anh rảnh rỗi không chuyện gì làm liền cúi đầu lật xem.
Chỉ có ảnh chụp do phòng làm việc Tây Tác tham gia chụp, là do đối tác gửi đến.
Cuốn Chu Từ Lễ đang cầm là một kỳ của 《 Danh nhân 》 đã phát hành rất lâu rồi, chỗ gây chú ý nhất là nơi viết: Phỏng vấn tổng tài của Universe – Chu Hồi.
Người biên soạn cố gắng nói lên thân phận và địa vị của anh, dùng những từ ngữ như “Con cưng của trời” để hình dung.
Động tác lật trang sách của Chu Từ Lễ khựng lại, anh nhắm mắt, đâu ai biết trong lòng người đó là do bất đắc dĩ phải thỏa hiệp chứ.
***
Khi Chu Hồi tỉnh lại là ngày hôm sau sau khi vào phòng ICU. Lâm Gia canh chừng bên ngoài phòng bệnh, thấy người đàn ông trên giường từ từ mở mắt ra, nước mắt trong hốc mắt cô lập tức rơi xuống.
Chu Từ Lễ gọi bác sĩ đến kiểm tra, buổi chiều cùng ngày sau khi xác định đã ổn liền chuyển vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Các chuyên gia hợp tác trị liệu ở Mỹ đi đến lúc 4 giờ, mang theo rất nhiều dụng cụ không có trong nước, tiến hành kiểm tra toàn bộ cơ thể, ghi chép các loại chỉ tiêu rồi cất giữ.
Cho đến 7 giờ tối, tất cả bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.
Chu Từ Lễ đứng ở ngoài cửa tiễn bọn họ đi, anh cầm nắm cửa đầy do dự, nhưng vẫn không đẩy vào.
Cửa khép hờ, Chu Hồi ngồi trên giường bệnh vẫn có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, anh ta kiềm nén ho khan vài tiếng, lớn giọng nói: “Vào đi.”
Chu Từ Lễ rũ mắt, anh không biết nên đối mặt với người bên trong như thế nào bây giờ, đây là người duy nhất đối xử thật lòng với anh sau khi trở lại Chu gia – Anh cả.
Hai tay Chu Hồi đè chặt lên đầu gối, cười rất nhạt, “Không lẽ ông nội lại cố ý ép buộc em nữa à?”
Chu Từ Lễ im lặng không nói, buổi chiều hôm trước Chu Hoài An gọi anh ở lại đúng thật là cố ý ép buộc anh quay về Chu gia, tiếp nhận các hạng mục ở công ty trong lúc Chu Hồi vẫn đang hấp hối.
Chu Hồi thở dài, “Anh không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.”
Nhưng anh ta hy vọng, có thể càng lâu càng tốt. Chỉ cần anh ta còn sống thì Chu Từ Lễ sẽ có thể tạm thời trốn tránh được Chu gia, trốn tránh được Chu Hoài An, trốn tránh tất cả những gì anh không thích.
Nhưng mà, anh ta biết, bản thân mình không chịu được bao lâu nữa.
Một ngày nào đó, anh ta sẽ rời khỏi thế giới này trong trạng thái vô ý thức, sau đó buồn khổ vui mừng sẽ không liên quan đến anh ta nữa.
Chu Hồi giơ tay che hai mắt lại, hít sâu vài lần, miễn cưỡng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực.
Chu Từ Lễ nghiêng đầu, bàn tay rũ bên người nắm thành quyền, từ nhỏ đến giờ, hơn 20 năm, chuyện khiến anh cảm thấy vô lực nhất chính là năm 15 tuổi ấy bị bắt trở lại Chu gia, phải đối mặt với sự yếu ớt Chu Hồi vô tình để lộ ra.
Chu Hồi luôn biểu hiện ra rằng anh ta rất bình tĩnh, khiến mọi người hiểu lầm rằng anh ta đã sớm nghĩ thoáng đối với chuyện tử vong.
Lời của Chu Hoài An vẫn còn vang vọng bên tai.
“Một ngày mày không đồng ý, Chu Hồi sẽ chết chậm một ngày.”
“Chu Từ Lễ, mày thật tàn nhẫn, chỉ vì chính bản thân mày mà cho dù có tiêu hết chút hạnh phúc cuối cùng của anh cả mình thì mày vẫn muốn tiếp tục trốn tránh.”
…
Cửa phòng lại bị đẩy ra, Lâm Gia đỏ mắt đứng ở cửa, khi nhìn thấy người trên giường liền dời tầm mắt đi.
Chu Từ Lễ lùi về sau hai bước, giọng rất trầm, “Hai người nói chuyện đi, ngày mai tôi lại đến.”
Khoảnh khắc khi cánh cửa sắp khép lại, Chu Từ Lễ nhìn thấy Chu Hồi xoa đầu cô gái, ánh mắt đầy dịu dàng thương tiếc. Đó là một chút hạnh phúc cuối cùng của anh.
Chu Hoài An lăn lộn cả đời trên thương trường, bản lĩnh thăm dò lòng người vô cùng giỏi. Chu Từ Lễ mím môi, tay nắm thành quyền hung hăng nện một cái lên bức tường bên cạnh.
Để hả giận, để tỉnh táo.
Lúc này đây, anh đang bị Chu Hoài An uy hiếp gắt gao. Dựa vào cái gì mà trong lúc mọi người đều có thể hạnh phúc, Chu Hồi lại phải dâng hiến cả một phút cuối cùng cho Chu gia chứ.
Anh ấy có thể hạnh phúc hơn bất kỳ kẻ nào khác.
***
Trên Weibo có sinh viên của đại học S tuôn ảnh chụp ra, cùng là trong bối cảnh phòng thí nghiệm, người đàn ông có khuôn mặt trong trẻo hơi cúi đầu, khẩu trang màu trắng kéo xuống cằm, để lộ ngũ quan tuấn tú.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, bao phủ lấy hình dáng cơ thể anh, khiến khí chất cả người trở nên càng dịu dàng.
【 Đây là bảo bối của viện Văn học bọn tôi đó!! Có phải rất đẹp trai không!! 】
Chỉ mới bốn tiếng, lượt thích đã hơn 3 nghìn, trong bình luận đều là “Giáo sư nhà người ta”, “Xin hỏi cậu có thiếu bạn học không?”.
Cư dân mạng đầu tiên nói: “Ồ là vị này hả, anh ta nổi tiếng là đóa hoa cao lãnh khoa chính quy ở Bắc Đại đấy, không ngờ lại đi làm giáo sư.”
Đề tài bị đẩy lên bảng hotsearch, Lâm Tấn An yêu say đắm việc lướt Weibo nhìn thấy liền hấp tấp xông vào văn phòng.
“Chị, giáo sư Chu của chị không giấu được rồi!”
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu ta, “Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng cần nói.”
Lâm Tấn An lập tức dừng lên tiếng, yên lặng đưa điện thoại qua ý bảo cô tự xem.
Lục Nghi Ninh nhíu mày, vì không thường xuyên xem nên cô không rõ lực ảnh hưởng của Weibo lắm, “Có làm phiền đến cuộc sống bình thường không?”
“Chắc là sẽ không.” Lâm Tấn An trầm giọng nói, “Cư dân mạng cũng chỉ dám nói trên mạng thôi, thật ra bên ngoài thì nhát lắm.”
“Ừ, vậy là được.” Cô trả điện thoại lại, một lần nữa vùi đầu vào chỉnh video.
Hôm nay lịch trình của Lục Nghi Ninh rất dày đặc, lúc về đến nhà đã là 8 giờ tối. Dừng xe vào bãi đậu xe, khi đang chuẩn bị vào thang máy lên lầu bỗng thấy chiếc xe bên cạnh có người ngồi ở trong.
Xe của Chu Từ Lễ, người ngồi bên trong đương nhiên là anh.
Lục Nghi Ninh đi đến chỗ ghế tái, gõ hai cái lên cửa kính thủy tinh, chỉ chốc lát sau, cửa sổ kéo một nửa xuống, một mùi thuốc lá dày đặc xông vào mũi.
Cô ho khan hai tiếng, hốc mắt phiếm hồng, đợi một lát mới nhỏ giọng nói: “Anh… anh không vui à?”
Bình thường chỉ khi gặp vấn đề không giải quyết được cô mới thấy anh hút thuốc.
Chu Từ Lễ nhìn vào cô gái bên ngoài xuyên qua cửa kính thủy tinh mở một nửa, cô tủi thân nhăn mũi lại, sau khi bị sặc thì chuyện đầu tiên là quan tâm anh có phải đang không vui không.
Tim anh đột nhiên nảy lên, cảm giác áy náy lập tức ùa về.
Lục Nghi Ninh thấy Chu Từ Lễ dụi tàn thuốc, đẩy cửa xuống xe, bóng người cao to đứng trước mặt cô, mùi thuốc trên người bị gió thổi bay đi không ít.
Chu Từ Lễ cúi người xuống, nâng tay quẹt qua hốc mắt phiếm hồng của cô, “Khó chịu lắm hả?”
Lục Nghi Ninh lắc đầu, cô vẫn chịu được, liền thử hỏi: “Có phải là do… bệnh của Chu Hồi không?”
Chu Từ Lễ im lặng nhìn cô chăm chú, khóe miệng căng chặt hạ xuống, “Anh ấy tỉnh rồi.”
Lục Nghi Ninh thở phào một hơi, “Tỉnh là tốt rồi.”
Chu Từ Lễ hơi trầm ngâm gục đầu xuống, giọng rất nhỏ, cứ như là đang thì thào, “Nếu anh đồng ý, có phải anh ấy sẽ hạnh phúc thêm một chút không?”
Dây thần kinh vừa thả lỏng của Lục Nghi Ninh lập tức căng lại, cô nắm lấy cánh tay anh, muốn nói anh đã bị