Edit: Hinh
Vừa rời khỏi bệnh viện chỉ mới một tiếng, Lục Nghi Ninh đã bị đưa về làm kiểm tra toàn diện. Phía sau là hai người đàn ông Chu Từ Lễ và Cố Sâm, thế nên bác sĩ nữ phụ khoa dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn bọn họ.
“Ba tháng đầu thai kỳ còn chưa ổn định, không thể chung phòng, phụ nữ có thai phải chú ý đồ ăn.”
Lục Nghi Ninh lúng túng gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Ra khỏi bệnh viện, Chu Từ Lễ đuổi Cố Sâm đi, ngồi trên ghế lái không có hành động gì khác.
Lục Nghi Ninh nhìn qua, “Anh đây là cái biểu cảm gì thế?”
Chu Từ Lễ rũ mắt, nhìn cô gái gần trong gang tấc, rồi lại dời xuống nhìn bụng cô, mắt đột nhiên trầm xuống.
“Lần đầu làm ba, có hơi không biết làm sao.” Gương mặt của anh không quá tự nhiên, nghiêng người cài dây an toàn cho cô, rồi nhanh chóng ngẩng đầu, “Nghi Ninh, chúng ta có nên đẩy nhanh trình tự, lãnh chứng không?”
Lục Nghi Ninh sửng sốt, dời mắt buồn bã nói: “Anh đi nói chuyện hộ khẩu với ông Lục đi, em không muốn đi.”
Nếu để Lục Bá Nguyên biết hai người bọn họ còn chưa lãnh chứng đã có con, thì đương nhiên sẽ vui vì được làm ông ngoại, nhưng nhất định cũng không nhịn được dạy bảo một tí.
Chu Từ Lễ cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được, anh đi.”
Màn đêm buông xuống, xung quanh là xe cộ chạy đến chạy đi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kèn và dư âm, làm các con chim trên cành cây hốt hoảng.
Sắp đến tháng 3 rồi.Ngày kế, tin tức chủ tịch Chu Hoài An của Universe ác ý cạnh tranh bị truyền thông khắp nơi đưa tin, người bị hại là Tiếu Lê của Z, mấy thuộc hạ cũng chính miệng chỉ ra và xác nhận là do Chu Hoài An chủ mưu.
Tin tức bị công bố, giá cổ phiếu của Universe rớt thảm hại.
Cảnh sát tìm bắt Chu Hoài An không có kết quả gì, buổi chiều đã có người đến tự thú nói là chuyện bắt cóc không có quan hệ với Chu đổng, đều do một mình ông ta gây nên, thậm chí còn cung cấp lịch sử nhắn tin của mình với Bát ca và Ngô Tĩnh.
Chu Từ Lễ không thể ngờ được, thư ký Lưu sẽ tự nguyện chịu tội thay cho Chu Hoài An.
Cảnh sát trông coi trong phòng, thư ký Lưu mặc áo khoác màu xám trắng, vật đổi sao dời, gương mặt không thể chịu được năm tháng làm khó dễ, một đêm già đi rất nhiều.
Chu Từ Lễ bình tĩnh lại, hỏi thẳng vấn đề: “Sao lại muốn giúp ông ta?”
Thư ký Lưu đã hơn 50 tuổi, làm việc nửa đời ở Chu gia, nhận được rất nhiều ân huệ từ Chu Hoài An. Những ân huệ này, tuy ông không nói ra, nhưng trong lòng vẫn muốn làm chút gì đó thay Chu Hoài An, vì thế, ông đi đến đây.
“Nhị thiếu gia, ngài còn nhớ lúc trước khi tôi đón ngài đến Chu gia thì từng nói gì không?”
Chu Từ Lễ nâng mắt lẳng lặng nhìn người đối diện, hình ảnh bị chôn sâu trong trí nhớ một lần nữa hiện lên.
Anh nhớ rõ, thư ký Lưu dẫn anh rời khỏi khu người nghèo khổ cực ở Luân Đôn, đoàn xe băng qua sông Thames, chạy ngang đường phố Oxford nhộn nhịp, cuối cùng dừng trước tòa nhà như được xây bằng vàng kia.
Thư ký Lưu nói, bên trong là quốc vương giàu có nhưng cô độc, là người mà đến ngọn đèn Victoria cũng không chiếu sáng được.
Lúc ấy Chu Từ Lễ không hiểu, sau khi lớn lên thì cũng không hiểu. Anh cảm thấy Chu Hoài An cô độc tịch mịch đều là do gieo gió gặt bão, rõ ràng là có thể để con cháu ôm lấy, nhưng lại lựa chọn thủ đoạn tàn nhẫn nhất biến con mình thành những con rối — Ông ta chỉ muốn độc chiếm gia tài bạc tỷ của Chu gia mà thôi.
Thật ra, căn bản không có ai muốn tranh gì với ông ta cả.
Chu Từ Lễ đứng lên, nói rành mạch từng chữ một: “Ông ta nên chịu trừng phạt vì hành động của mình.”
Thư ký Lưu cười bất đắc dĩ, “Vậy cậu biết bây giờ Chu tiên sinh đang ở chỗ nào không?”
“Không biết.” Chu Từ Lễ cong môi cười khẽ, trong lời nói mang theo vài phần ép buộc, “Nhưng tôi có vô số biện pháp ép ông ta ra mặt.”
Thư ký Lưu đơ ra vài giây, muốn đứng dậy nhưng lại bị cảnh sát phía sau đè lại, “Cậu không thể làm vậy!”
Chu Từ Lễ không ở lâu, kéo cửa phòng đi ra ngoài. Điện thoại run hai tiếng, Lục Nghi Ninh gửi tin nhắn đến, nói cô đã đến nhà cũ rồi, xin chồng tương lai đến trợ giúp.
Anh khẽ dựa vào bức tường phía sau, lời ít ý nhiều trả lời xong, rời khỏi giao diện nhắn tin, cúi đầu suy nghĩ một lát, mở phương thức liên hệ với Cố Sâm.Bình thường, trừ ngày nghỉ ra, Lục Nghi Ninh sẽ không tự dưng về nhà cũ.
Lục Bá Nguyên phát hiện sự khác thường của cô, ngón tay đặt lên đầu gối gõ gõ, “Có chuyện gì không thể nói với ba?”
Lục Nghi Ninh buông điện thoại, cúi đầu không dám nhìn ông, giọng nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, “Có việc, nhưng chờ Chu Từ Lễ đến rồi hãy nói.”
Vừa dứt lời, dì giúp việc nghe thấy tiếng chuông vội vàng ra mở cửa.
Chu Từ Lễ tới cũng nhanh, cởi áo khoác đưa cho dì giúp việc rồi thay dép lê đi vào phòng khách.
Lục Nghi Ninh cho anh một ánh mắt, tỏ vẻ “Em bị gặng hỏi lâu lắm rồi”, sau đó cúi đầu không nói.
Lục Bá Nguyên sờ cằm nhìn con rể**, “Hai đứa đang gạt ông già này chuyện gì?”
Qua chuyện Lục thị suýt bị thu mua, cảm tình của ông đối với cậu con rể này tăng vọt. Lúc trước cứ nghĩ thư sinh văn khoa sẽ không chịu nỗi thương trường rèn luyện, ai ngờ Chu Từ Lễ là ngoại lệ, lúc xuống tay thâm độc không chừa đường sống.
Chu Từ Lễ cúi đầu nhìn Lục Nghi Ninh, người nào đó làm đà điểu vùi đầu vào sô pha, mắt điếc tai ngơ với cuộc nói chuyện.
“Đúng là có chuyện muốn nói với chú.” Anh nở nụ cười, “Cháu định bớt thời gian đi lĩnh chứng với Nghi Ninh, nên muốn được chú đồng chú.”
Lời này nói rất uyển chuyển, nhưng không chừng trong lòng lại đang oán giận sao ông lại giấu hộ khẩu ấy chứ.
Lục Bá Nguyên uống một hớp trà, “Hai đứa đã nghĩ kỹ rồi?”
Lục Nghi Ninh lười biếng dựa vào Chu Từ Lễ, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, “Đương nhiên là nghĩ kỹ rồi, tuy rằng cái bồn hoa của ba anh ấy không nuôi nổi.”
Lục Bá Nguyên hừ một tiếng, “Đã sớm đoán được cậu sẽ nuôi chết rồi, thôi bỏ đi, đến lúc đó mua một bồn hoa khác trả lại là được.”
Chu Từ Lễ nghe ra ý muốn nhả của ông, dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Hôn lễ phải làm nhanh một chút, sợ trễ đến lúc bụng Nghi Ninh to ra, cô ấy lại thích chưng diện, mặc váy cưới sẽ không đẹp.”
Lục Bá Nguyên chán nản nghe, “Được, hai đứa tự tính toán rồi…”
Nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, ông ngồi thẳng người lên, “Con mang thai?!”
Lục Nghi Ninh bị tiếng nói lớn của ông già làm sợ đến mức