Edit: Hinh
Lâm Gia yên lặng nhớ kỹ, lại nghĩ mình phải thật tự nhiên tỏ vẻ không biết mỗi đêm anh đều phát bệnh, thật khó.
Cô thở dài, chống cằm lick chuột, mấy ngày nay cô tìm kiếm không ít thông tin về bệnh của Chu Hồi, tỉ lệ chữa khỏi cực thấp, nhưng cũng không phải không có hy vọng hoàn toàn.
Buổi tối, Chu Hồi đưa Lâm Gia ra ngoài dạo một vòng, mua không ít đặc sản của thành phố S trong phố người Trung. Đến Luân Đôn đa sắp được nửa tháng, Lâm Gia vẫn chưa quen với khí hậu, hai ngày đầu có bệnh sởi, vất vả lắm mới hết thì lại ăn không ngon.
Thư ký Lưu cố ý tìm đầu bếp nấu món Trung đến làm bưa tối.
Lâm Gia sợ bọn họ lo lắng, nên dù không ăn nổi cũng cố ăn xong chén cơm.
Hai người vào trong rạp chiếu phim ở lầu ba xem một bộ phim, tối qua Lâm Gia không ngủ ngon, trong lúc chiếu phim bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Bộ phim này Chu Hồi đã xem rất nhiều lần, không hứng thú ngồi xem với cô, ai ngờ mới chiếu chưa được nửa tiếng, cô gái bên cạnh đã nghiêng đầu dựa lên vai anh ngủ.
Anh xoay người ôm người về phòng ngủ, nhẹ chân nhẹ tay đắp chăn cho cô.
Lại đến rạng sáng, Lâm Gia phản xạ có điều kiện tỉnh lại, vươn tay sờ bên cạnh, nhiệt độ lạnh lẽo. Cô xuống giường mang dép, khi đi qua toilet thì thấy bên trong tối đen.
Chu Hồi không ở trong đó.
Lâm Gia đi đến ban công lộ thiên, nhìn thấy trong màn đêm có ánh sáng đỏ tươi, người đàn ông khoác áo khoác đứng trong gió, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững. Cô đi nhanh vài bước đẩy cửa ra, tiếng vang rất nhỏ dẫn đến sự chú ý của anh.
Chu Hồi nghiêng đầu, giơ tay sờ sờ mái tóc bị thổi rối của cô, “Sao lại ra đây?”
Lâm Gia nhìn điếu thuốc trong tay anh, nhíu mày ra vẻ nghiêm túc: “Nửa đêm hút thuốc lá không tốt cho cơ thể.”
Chu Hồi cười không nói, tựa vào lan can im lặng rũ mắt nhìn cô, cảm thấy chỉ dùng mắt nhìn là không thỏa mãn được, anh liền giơ một tay kéo người vào lòng mới lấy thỏa mãn.
Chóp mũi khẽ chạm vào lồng ngực anh, một mùi bạc hà quen thuộc chui vào khoang mũi.
Lâm Gia nhớ rõ lần đầu thấy anh, Chu thiếu gia quen dùng nước hoa, mùi gỗ thản nhiên quanh quẩn, rất dễ ngửi.
“Vài ngày nữa chúng ta ra ngoài chơi nhé?” Chu Hồi khẽ nhéo thịt dưới cằm cô, “Singapore thế nào? Anh chị hai của anh ở đó.”
“Ba mẹ Chu Ôn Lan?” Lâm Gia cười nói, “Rõ ràng là chẳng cách nhau mấy tuổi, nhưng anh lại cao hơn anh ta một bối phận.”
“Nó vốn không muốn thừa nhận, trừ khi trước mặt trưởng bối hoặc lúc trêu ghẹo mới gọi anh và Chu Từ Lễ là chú.”
Chu Hồi lấy điện thoại nhắn cho thư ký Lưu đang ngủ, làm phiền giúp anh đặt vé máy bay.
Ban đêm gió lạnh, Lâm Gia chỉ mặc một cái váy ngủ, bị gió thổi không nhịn được lạnh run. Chu Hồi ôm người về phía phòng, khi sắp vào phòng ngủ, mặt anh hơi cứng lại, nhếch môi khó chịu nói: “Em đi vào trước đi.”
Lâm Gia nhìn ra anh sắp phát bệnh, cô nâng tay chạm vào cái cổ căng chặt của anh, “Anh lại định nuốt máu xuống phải không?”
Chu Hồi vô lực dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, lấy tay che miệng, bả vai không ngừng run rẩy vì quá đau đớn.
Lâm Gia nhìn thấy yết hầu anh lăn lộn, cô giữ chặt tay anh, “Anh phun ra di, phun ra sẽ dễ chịu hơn.”
Người đàn ông yếu ớt nâng mi mắt, trong con ngươi đen có một tầng nước, tơ máu hiện lên, thoạt nhìn cực đau khổ.
Chu Hồi che mắt cô lại, nói đứt quãng: “Đừng nhìn… sẽ dọa đến em.”
Anh nghĩ lần phát bệnh này sẽ giống như mấy lần trước, qua khoảng mười phút sẽ tốt ai. Nhưng thời gian đã hơn 15 phút, mùi tanh trong cổ họng vẫn chưa rút đi mà còn mãnh liệt hơn.
Sức lực cả người như bị rút đi, Chu Hồi cuộn mình ở góc tường, vô lực giơ tay che ngực thở dốc. Anh bạnh hàm, cắn chặt môi, trên trán đẫm mồ hôi.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ bừng, cô xoa hai má anh, “Bây giờ em gọi cho bác sĩ ngay, anh ráng chịu mootjt lát đi.”
Chu Hồi muốn thở miệng nói chuyện, đôi môi khép chặt mở ra một khe hở, máu trong khoang miệng lập tức chạy ra khỏi khóe miệng. Anh không để ý cười cười, đè cánh tay đang muốn gọi điện của cô lại.
“Không sao cả, có thể chịu được.”
Nói xong, anh kịch liệt ho vài tiếng, phun một búng máu ra, ý thức dần dần mơ hồ.
Lâm Gia theo bản năng giơ tay lau máu bên môi anh, đầu ngón tay tái nhợt dính màu máu đỏ tươi vừa ấm áp vừa đáng sợ. Bác sĩ đã nhận điện thoại, cô tìm về chút lý trí còn sót lại nói với bên kia: “Chu Hồi bị ngất, làm phiền nhanh đến Chu trạch.”Nhóm chuyên gia nhất trí cho rằng cần phải nhanh chóng tiến hành cuộc phẫu thuật giai đoạn hai. Thời gian trước ngại tình huống cơ thể của Chu Hồi, cứ nghĩ tịnh dưỡng cơ thể một chút sẽ càng có lợi với phẫu thuật hơn, bây giờ xem ra sự quyết đoán trước đó chính là sai lầm.
Thư ký Lưu im lặng vài giây, “Hãy nhanh chóng sắp xếp phẫu thuauatj.”
Lâm Gia hoảng hốt, vết máu trên tay đã khô lại, cứ như là dấu vết khác lên da thịt cô.
Thư ký Lưu nhỏ giọng nói: “Lâm tiểu thư, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi.”
Ở Luân Đôn có bệnh viện tư nhân, bảo mật cực ngiêm, tối hôm qua một chiếc xe cứu thương vội vàng lái đến Chu trạch đưa một người bệnh cao quý về, chuyện này sáng hôm sau liền truyền ra.
Bệnh viện này là Hoa kiều mở, người bệnh trong đây phần lớn là người Trung.
Dọc đường đi, Lâm Gia nghe được rất nhiều lời phỏng đoán, ví dụ như một thanh niên bị té gãy chân nọ tự nhận là rất lợi hại nói với một cô bé: “Sau này tìm người yêu tuyệt đối từng chạy theo tiền bạc, em xem, người của Chu gia sao có thể mệnh trăm tuổi được.”
Lâm Gia thản nhiên liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói, “Dù cậu không họ Chu, cũng đâu nhất định sẽ sống trăm tuổi.”
Thanh niên hừ một tiếng, “Cô nói kiểu gì đấy?”
Thư ký Lưu đúng lúc ra mặt, “Vị tiên sinh này, là từ ngữ của cậu có vấn đề, bọn tôi không so đo chút sai lầm của cậu nên xin về sau tôn trọng một chút.”
Thư ký Lưu làm việc nửa đời ở Chu gia, trong giới người Hoa không ít người quen biết.
Biểu cảm của thanh niên thoáng thay đổi, liều chết không thừa nhận như trước, “Tôi nói gì cơ? Có ai nghe đâu.”
Cô gái yếu ớt giơ tay lên: “Tôi nghe được…”
Lâm Gia xoa xoa mi tâm, không muốn tiếp tục dây dưa nữa, cô đẩy cửa phòng vệ sinh ở đối diện đi đến trước bồn rửa tay.
Chu Hồi tỉnh lại vào buổi chiều, mặt nạ dưỡng khí che hơn nửa khuon mặt, anh mở mắt ra mơ màng nhìn xung quanh, vài giây sau mới phản ứng lại đây là bệnh viện.
Nơi này, anh rất quen thuộc.
Lâm Gia ngồi ở cái ghế sô pha đối diện ngủ bù, ngủ rất sâu**.
Bác sĩ kiểm tra xong các chỉ tiêu trạng thái cơ thể của Chu Hồi, đề nghị nhập viện trị liệu, thuận tiện báo ngày phẫu thuật giai đoạn hai.
Chu Hồi thản nhiên nâng mắt, “Tôi sẽ chết trên đài phẫu thuật ư?”
Bác sĩ sửng sốt, trả lời rất công thức: “Có điều bất trắc trong phẫu thuật là không thể tránh được…”
“Được, đợi tôi về rồi làm.” Chu Hồi không cho phản bác, “Cho dù tôi không xuống được đài phẫu thuật, cũng không có gì tiếc nuối.”
Sau khi bác sĩ rời đi, thư ký Lưu lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, không thể kéo dài nữa.”
Chu Hồi dựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngủ say cách đó không xa, thì thào nói nhỏ, “Không sao, tùy hứng một lần cuối cùng.”Thư ký Lưu đã liên lạc với người phụ trách đón bên Singapore trước, đợi Chu Hồi xuống máy bay liền mời bác sĩ địa phương đến ghi chép chỉ tiêu cơ thể rồi gửi về Luân Đôn. Khi xuống máy bay, Lâm Gia bị người đàn ông ôm vào lòng, cô ngửa đầu nhìn chằm chằm cái cằm ngọn hoắc của anh hồi lâu.
Chu Hồi rũ mắt cười nói: “Nhìn lén anh làm gì?”
Lâm Gia lắc đầu, chỉ là có cảm giác tất cả đều giống như bình thường, nhưng tất cả cũng đang lưu chuyển. Cô không nghĩ ra được tại sao Chu Hồi lại muốn dời lịch phẫu thuật lại để xuất ngoại đi chơi với cô.
Hay là, sợ mình sẽ đột nhiên chết, muốn cho cô một đoạn ký ức tốt đẹp?
Lâm Gia cong môi, không biết nên nói gì.
Ba mẹ Chu Ôn Lan đã rời khỏi Chu gia đến Singapore làm việc từ rất sớm, bây giờ đã có một công ty khoa học kỹ thuật không nhỏ, họ phái người đến sân bay đón hai người.
Quan hệ trong Chu gia phức tạp, Chu Hoài An căn bản không thèm để ý có bao nhiêu người thân rời đi. Cả đời của ông tay mạnh mẽ cứng rắn,, vững tâm như tảng đá.
Trong đám tiểu bối của Chu gia, chỉ trừ Chu Hồi, các anh em họ khác đều sinh ra trong gia đình đầm ấm, Chu Ôn Lan cũng không ngoại lệ.
Mẹ Chu Ôn Lan là ngôi sao hot một thời, trước đây Lâm Gia từng xem phim của bà ấy, mặc chiếc sườn xám xẻ tà dài đến đùi, cầm thuốc trong tay tựa vào tường cười hờ hững. Về phần người thật, cô chưa tiếp xúc đương nhiên không biết tính cách thế nào.
“Thím hai rất tốt với anh, cực thích gạt ông nội đưa anh và Từ Lễ ra ngoài chơi.”
Lâm Gia: “Tống lão sư dễ ở chung không?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết.” Chu Hồi nhéo tay cô, “Biết tại sao Ôn Lan lại có cái tính dở hơi như vậy không? Tất cả đều do thím hai dạy dỗ.”
Lâm Gia nghiêng đầu cong môi cười: “Tính của bác sĩ Chu được rất nhiều cô gái thích đó, biết chăm sóc lại còn hài hước.”
“Cũng đuungs.” CHu Hồi hơi đăm chiêu, lực tay tăng thêm, “Anh cũng thấy rất tốt.”
Lâm Gia bỗng nhướng mày nhìn anh, “Không phải anh đang ghen chứ?”
Chu Hồi gục đầu xuống, vô cùng bình tĩnh mở điện thoại lên: “Không có.”
“Có!” Lâm Gia nhào về phía anh, híp mắt như một con mèo, nếu cô mà có thêm đôi tai thì lúc này nhất định đang đắc ý vểnh lên.
Chu Hồi vươn một ngón tay đẩy trán cô ra, “Đừng dựa vào anh gần như vậy.”
Lâm Gia không nghe theo, ôm lấy cái eo cường tráng của anh, “Mà mà em chỉ thích anh thôi, vô cùng vô cùng thích anh. Mấy người đàn ông khác đối với em mà nói, không có lưc hấp dẫn gì cả.”
Khóe miệng mím chặt của Chu Hồi dần thả lỏng, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ mình tự biết.
Lâm Gia nghiêm túc đứng ở phía trung lập mở miệng: “Em muốn phỏng vấn Chu tiên sinh, ngài cảm thấy khi ra ngoài với giáo sư Chu và bác sĩ Chu, ưu thế của ngài là gì?”
Một câu hỏi khó.
Chu Hồi cắn răng, hờ hững nói một câu: “Anh có tiền.”
“…?”
Lâm Gia ngoài cười trong không cười vỗ tay: “Đáp án tốt.”
Một đường đi đến trước biệt thự gần biển, xe thong thả dừng lại. Tài xế đi xuống kéo cửa sau ra, “Bây giờ tiên sinh vẫn chưa về nhà, chỉ có phu nhân ở đây.”
Lâm Gia gật đầu nói cảm ơn, vừa xoay người đã nhìn thấy một người phụ nữ thướt tha yêu kiều đẩy cửa đi ra, đã hơn 40 tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, người thật còn nhiều thêm vài phần ý vị so với màn ảnh.
Tống Văn Liễm khoác khăn choàng, ung dung đi đến trước mặt bọn họ, “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng đưa bạn gái đến gặp thím rồi?”
Chu Hồi cười nói: “Không phải bạn gái.”
Lâm Gia sửng sốt, không phải bạn gái là sao?
Tống Văn Liễm quản lý biểu cảm vô cùng tốt, chỉ nhướng mày không nói gì.
“Là vị hôn thê.” Chu Hồi ôm eo Lâm Gia, “Gia Gia, đây là thím hai.”
Tống Văn Liễm thở dài, trực tiếp kéo cô gái trong lòng anh đi, “Đừng để ý đến nó, đàn ông không ai tốt cả.”
Lâm Gia chưa từng đến Singapore, chỉ có một lần tiếp xúc với hòn đảo này là khi chuyển máy bay, đợi ở sân bay ba tiếng. Vài ngày sau đó, Chu Hồi bị anh hai mạnh mẽ nhét vào bệnh viện trị liệu, Tống Văn Liễm đưa cô đi dạo khắp nơi.
Chu Hồi không chịu nỗi anh hai gặn hỏi, lén chuồn ra tìm bọn họ. Khi đi ngang qua quầy chuyên doanh đồ xa xỉ, anh kéo Lâm Gia đi vào, nhân viên là người da trắng, dùng tiếng Anh hỏi bọn họ có cần giúp gì không.
Trong quầy trưng bày các loại nhẫn mới thiết kế.
Chu Hồi tiện miệng trả lời: “Nhẫn đính hôn, các anh có kiểu nào đặc biệt hơn không?”
Nhân viên lập tức hiểu rõ, lấy mấy kiểu mới nhất đặt ra trước mặt bọn họ, “Mấy cái này là kiểu vừa mới đưa ra thị trường.”
Hàng thiết kế là mỗi loại chỉ bày bán một bộ, đảm bảo tính độc đáo của nhẫn.
Chu Hồi nghiêng đầu, “Em xem xem, thích loại nào?”
Lâm Gia không thích kiểu rườm rà, phía trên vòng tròn khảm đầy kim cương dễ vỡ có vẻ rất nhàm chán, cô liếc mắt một cái thấy thích một cặp nhẫn trơn, bên ngoài nhẫn có rắc hoa văn, nhìn cứ như ấn của Phật.
Chu Hồi nhìn theo tầm mắt của cô, “Thích cái đó?”
Lâm Gia không che giấu, “Ừm, rất đặc biệt.”
Chu Hồi cầm nó lên cẩn thận quan sát, “Không thích kim cương?”
“Rất tầm thường.” Lâm Gia đáp.
Chu Hồi khẽ thở dài, “Nhưng sau này mua nhẫn kết hon, nhất định phải mua nhẫn kim cương đó.”
Lâm Gia kéo ống tay áo anh, “Anh nghĩ xa thật.”
Chu Hồi trả tiền mua cặp nhẫn trơn đó, kêu nhân viên điều chỉnh độ lớn của nhẫn sau đó kéo tay Lâm Gia qua thử đeo nhẫn vào tay cô, “Đeo cái này rồi, em không chạy được nữa.”Lâm Gia phân biệt rất rõ ràng giữa yêu và tình dục, tuy rằng cô không quá muốn miễn cưỡng Chu Hồi làm với cô, một là sợ cơ thể anh, hai là cô có hơi lãnh đạm.
Chu Hồi không chấp nhận, anh tự nhận tuy rằng mình bị bệnh như chức năng của cơ thể không tồi, từ khi có tiếp xúc thân mật với Lâm Gia, nếm thử xong liền khó quên.
Đáng tiếc cô gái này dường như không có nhu cầu về phương diện này, mỗi đêm nằm trong lòng anh cùng lắm chỉ có hôn nhẹ một cái.
Chu tiên sinh nhíu mày nghĩ, cô cảm thấy anh không được?”
Lại là một đêm, ngủ chung một chỗ không tránh khỏi sẽ cọ cọ sinh lửa. Lâm Gia tự chủ rất tốt, đốt lửa lên xong lập tức rút lui, “Ngủ, ngủ ngon.”
Chu Hồi cố kìm chế xúc động muốn ăn sạch cô, kiên nhẫn dỗ cô, “Gia Gia, đừng lo