Edit: Hinh
Lâm Gia đẩy cửa vào, trong tay cầm một cái túi giấy dày, ung dung đi đến trước bàn làm việc, ”Cậu rảnh rỗi quá nhỉ.”
Lục Nghi Ninh lật xem ảnh chụp lần này, cô hơi hơi nhíu mày vứt vài tấm vào thùng rác, không rảnh nói chuyện với nữ sĩ thành công Lâm chủ biên.
Lâm Gia gõ tay lên mặt bàn, ”Lần này đến là muốn nói chuyện công việc với cậu.”
Lục Nghi Ninh lười biếng nâng mắt, ”Công việc à, lịch hẹn chụp ảnh đã đến số 4 của tháng sau rồi, Lâm chủ biên đi ra ngoài tìm trợ lý lấy số đi.”
Lâm Gia: ”Tớ hỏi trợ lý của cậu rồi, cậu ta nói cậu vừa mới trở về, hiện chưa sắp xếp công việc.”
Lục Nghi Ninh hít sâu một hơi, nhịn loại xúc động muốn lao ra ngoài đánh Lâm Tấn An tơi bời xuống, bày dáng vẻ bàn công việc, đưa tay rút hợp đồng trong cái túi giấy trên bàn ra.
Xem xong tiêu đề hợp đồng, cô nghi ngờ nâng mắt nhìn người phụ nữ đối diện.
Đối tượng phỏng vấn của 《 Danh nhân 》 phần lớn đều là tinh anh trong nước và các thương nhân mới xuất hiện, có điều người ở trong xã hội thượng lưu rất khó chiều lòng, nên Lục Nghi Ninh chưa bao giờ nhận chụp tạp chí này.
”Cậu xác định không lấy sai hợp đồng?”
Lần trước hợp tác vẫn là 《 Mỹ nhân 》, chụp nữ ngôi sao.
Lâm Gia tựa lưng vào ghế ngồi, ý cười vẫn không biến mất, ”Lần này đối tượng phỏng vấn có hơi đặc biệt, là một đám học giả, chủ yếu là họ sẽ hợp tác và đưa ra ý kiến với những người phục hồi sách cổ, bình thường công việc khá rườm rà nhàm chán, nhưng có ý nghĩa quan trọng.”
Lục Nghi Ninh nghe cô ấy giải thích xong, có hơi trầm ngâm gật đầu, cô cảm thấy có gì đó không ổn lắm, bèn nghĩ lại lời của đối phương một lần nữa, ”Nói cách khác, cậu kêu tớ đi giao tiếp với đám độc giả cao tuổi đó?”
Lâm Gia có chuẩn bị mà đến, đương nhiên sẽ đoán được Lục Nghi Ninh có thể từ chối, cô ấy hờ hững tung mồi, ”Nghe nói trong đó có một giáo sư rất trẻ tuổi, là loại cậu thích, cái gì mà nhã nhặn bại hoại ý, cậu có thể nhân cơ hội đi làm quen một chút.”
Lục Nghi Ninh giật giật khóe miệng, ”Nhìn tớ có vẻ rất thiếu đàn ông à?”
Giọng điệu của Lâm Gia rất khoa trương, ”Sao lại có thể — Lục đại tiểu thư của chúng ta sao lại thiếu đàn ông được, cậu chỉ cần tùy tiện vẫy tay một cái là mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí tự động nhào vào lòng liền.”
Diễn xuất quá phô trương, khó coi.
Lục Nghi Ninh dùng một tay che mắt, nhanh chóng lướt qua nội dung trong hợp đồng, nói thật, một sinh viên khoa tự nhiên như cô từ sơ trung đã sợ giáo viên Ngữ văn rồi, bài trên lớp phải cần một tuần mới có thể học thuộc lòng, trong quá trình cũng không tránh khỏi việc niệm kinh cầu Bồ Tát.
Lâm Gia suy nghĩ một lát, ”Giáo sư Chu kia chính là bảng hiệu của viện nghiên cứu bọn họ, tên nghe cũng hay lắm, Chu Từ gì gì á, quên rồi.”
Lục Nghi Ninh lẩm nhẩm hợp đồng một chút, trong con mắt tối đen như có lửa bừng lên, ngẩng đầu, ”Lâm chủ biên, sau này bàn công việc, phiền cô hãy xác minh đối tượng chụp ảnh cho tôi trước.”
”Dù sao cậu cũng đâu biết cách đối phó với mấy người đó, nói rõ ràng hay không có tác dụng gì chứ?” Lâm chủ biên thành thật trả lời.
Lục Nghi Ninh cầm cây bút đặt trên bàn lên, đến mặt sau hợp đồng cũng không xem, lật đến trang cuối lưu loát ký tên.
Cô cười như không cười ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo ý cười nồng nặc, ”Nếu giáo sư Chu giám sát tớ viết văn, thì viết một trăm bài cũng không thành vấn đề.”
Lâm Gia: ”…”
Quả nhiên hiện nay là phải xem mặt.
Lục Nghi Ninh ký xong, khóe miệng không kìm được điên cuồng cong lên, ông trời ơi, tổ tông phù hợp, cuối cùng cô cũng có lý do tiếp cận Chu Từ Lễ rồi!
”Khi nào thì bắt đầu, hôm nay, ngày mai?”
Lâm Gia cong môi, chậm rãi phun ra hai chữ: ”Ngày mốt.”
Lục Nghi Ninh nhíu mày, lạnh nhạt nói: ”Sao hiệu suất làm việc của tòa soạn các cậu chậm thế, mấy chuyện gấp này đương nhiên phải làm xong càng sớm mới an tâm được chứ.”
Đuôi lông mày Lâm Gia run rẩy, kéo hợp đồng cô nắm trong tay đút vào túi, không chút nể mặt vạch trần: ”Tớ thấy cậu gấp thì có.”
Lục Nghi Ninh bặm môi, nằm sấp lên bàn, mi mắt khép hờ, tinh thần trống rỗng. Bỗng nhiên, một bức ảnh góc cạnh cọ qua trán cô, xúc cảm rõ ràng khiến cô không thể không mở mắt ra.
Không biết Lâm Gia lấy đâu ra một bức ảnh một inch, ”Lấy cho cậu này, cô gái hoài xuân.”
Là một bức ảnh nền xanh vô cùng bình thường dùng để dán trong giấy chứng nhận, bình thường trước khi nhậm chức thì phải chụp cái này. Người đàn ông trong ảnh nhếch đuôi lông mày lên, môi cong lên một độ cong vừa phải, tóc ngắn hơn hiện tại một tí.
Chu Từ Lễ, Chu Từ Lễ khi vừa nhậm chức.
Lâm Gia: ”Lúc trước khi điều tra tư liệu thì viện trưởng cho, cuối cùng lấy về.”
Lục Nghi Ninh nhanh chóng dùng điện thoại chụp bức ảnh đó, phóng to từ ngũ quan đến từng bộ phận, đầu tiên là con mắt, lại chuyển qua mũi, cuối cùng là đôi môi nhếch lên một độ cong nhạt — Từ khi nào cô lại học được khả năng theo đuổi idol của fangirl thế nhỉ?
Lâm Gia lấy lịch làm việc do trợ lý sắp xếp ra, ”Chiều ngày mốt tớ sẽ cho xe đến đón cậu, đi chung với người viết bản thảo đến đại học S.”
Lục Nghi Ninh tiếp tục làm cô gái kính lúp: ”Tớ chết mất, tớ yêu rồi, đây là cái giá trị nhan sắc thần tiên gì thế.”
Lâm Gia mím môi, liên tục nhắc nhở mình phải bình tĩnh, bóp chết Lục Nghi Ninh là chuyện nhỏ, vứt bỏ công việc của bọn họ mới là chuyện lớn.
”Theo trình tự là phỏng vấn trước, đến lúc đó cậu cần phải chụp ảnh hiện trường phỏng vấn.”
Lục Nghi Ninh: ”Sự xinh đẹp này là thật à, trời ơi!”
Lâm Gia hít sâu, nụ cười dần trở nên kỳ lạ, ”Tớ thật muốn bóp chết cậu.”
Lục Nghi Ninh trừng mắt, ”Thế giới này đã không còn tớ nữa.”
”…”
Lục Nghi Ninh ngoài cười trong không cười nói: ”Cậu thấy tớ quăng bom thế nào?”
Lâm Gia: ”Ha ha.”
Lâm Gia đi rồi, Lục Nghi Ninh lấy điện thoại ra nhấn vào khung đối thoại, đánh một hàng chữ, ngón tay đang đè nút gửi đi bỗng dừng lại. Cẩn thận nghĩ nghĩ, đâu thể vừa vào đã nói ”Giáo sư Chu, tôi sẽ đi chụp ảnh cho anh!” được chứ.
Hình như có vẻ rất vội vã, rất không chuyên nghiệp. Cô mím môi, xóa bỏ hàng chữ đó.
【 Chúc anh Trung thu vui vẻ sớm! Ps: Chúng ta sẽ nhanh gặp mặt thôi. 】
Soạn chữ xong, Lục Nghi Ninh đọc đi đọc lại, cuối cùng bỗng nhớ lúc thầy giáo trung học của mình vô cùng thích dùng icon ”Mỉm cười”, cô bèn thêm vào cái icon mỉm cười có phần khiêu khích, lại chứa đầy ý cười như không cười phía sau, vậy là vừa lòng.
— Nhấn gửi đi.
***
Những ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, kết quả của giải thưởng giành cho nhiếp ảnh gia được tổ chức hồi đầu năm đã công bố, Lục Nghi Ninh thành công tiến vào hàng ngũ mười nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất của năm.
Ban tổ chức sẽ có một buổi phỏng vấn, được livestream trên internet.
MC chuẩn bị rất nhiều vấn đề, có những câu rất xảo quyệt, ví tụ như cô công khai từ chối hợp tác với vị tiểu thịt tươi nọ có phải là vì ân oán cá nhân không.
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái, “Không phải ân oán cá nhân, chỉ là đơn thuần không thích gương mặt anh ta