Bên trong gian phòng, Vân Mộc không biết chuyện gì xảy ra, thư thả thưởng thức trà, đợi thức ăn.
Bạch Hà hai người ngồi ở một bên hữu khí vô lực, buồn bã ỉu xìu, còn kém chút nữa bỏ về, hai người ngồi đợi lâu như thế thức ăn còn chưa được mang lên.
Thình thịch!
Trong phút chốc.
Cửa phòng bị một cổ lực lượng phá tan thành từng mảnh!
Vân Mộc ba người đồng thời ngầng đầu nhìn lại, chỉ thấy Công Tôn Kính cùng Tiểu Nhị, một trước, một sau đi vào gian phòng của bọn họ
Vân Mộc hai con mắt không thèm để ý đến Công Tôn Kính, như là không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Công Tôn Kính quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt tập trung vào Vân Mộc cùng Bạch Hà, không thèm để ý đến Vân Hỏa, chân mày từ từ nhíu lại.
Công Tôn Kính nhìn thấy hai người này không đúng lắm, cũng không để ý nhiều chuyện như vậy, phải mau chóng giải quyết còn mời Đại Nhân Vật dùng bữa, không có thời gian dây dưa với đám người Vân Mộc.
Công Tốn Kính tiến lên hai bước, quát lớn "Lớn mật, các ngươi con kiến hôi từ đâu tới, dám tranh gian phòng với Bổn Công Tử, mau cút ra ngoài!".
Nhưng mà.
Vân Mộc ba người không thèm để ý đến hắn.
Nhìn thấy đám người Vân Mộc không có một chút phản ứng, Công Tôn Kính cười lạnh một tiếng, trực tiếp bước vào phòng trà, khinh thường nói "Nơi này không phải là địa phương các ngươi có thể tới? Nhanh cút ra ngoài cho Bản Công Tử, ta không lặp lại lần thứ ba, nếu không chết.
".
Vân Mộc ngẩng đầu, quan sát Công Tôn Kính một chút, lại cúi đầu tiếp tục thưởng thức trà ngon.
"Không thèm để ý đến ta?"
Công Tôn Kính có chút ngẩng người.
Ba người này bị điên sao? Dám lặp đi lặp lại coi thường hắn, lẽ nào người nơi khác tới, không biết hắn thân phận tôn quý.
Không Sai!
Tuyệt đối là như vậy!
Nghĩ tới đây, Công Tôn Kính bước thẳng tới trước mặt Vân Mộc nhìn thẳng ba người nói "Ba người các ngươi nhớ kỹ cho ta, hôm nay kẻ đứng trước mặt các ngươi, chính là Thiên Hành Tông Tam Trưởng Lão Công Tôn Sách, ta là Công Tôn Kính trưởng tử của hắn, các ngươi nếu không muốn chết, liền lập tức cứt ra bên ngoài!".
Vân Mộc cũng không quay đầu châm chọc nói "Phụ Thân ngươi thân phận cao tới đâu, đó cũng là chuyện của hắn, có quan hệ gì tới ngươi? Hôm nay ta đến đây ăn uống trả tiền, với chút thực lực Tiên Thiên Sơ Kỳ của ngươi, có tư cách gì đối với bọn ta hô to gọi nhỏ?"
"Ngươi lại dám xem thường Bổn Công Tử"
Công Tôn Kính trực tiếp đứng lên vung quyền về phía Vân Mộc, Vân Mộc cũng không nhiều lời vô ích vung một chưởng hướng Công Tôn Kính đáp trả, chưởng lực phá ta quyền phong, chưởng lực đập thẳng vào người Công Tôn Kính đánh hắn bay thẳng ra phía sau mấy mét.
Công Tôn Kính lạnh rên một tiếng, nhìn về phía Vân Mộc, tức giận nói "Có chút thủ đoạn, nhưng hôm nay các ngươi hẳn phải cút ra ngoài, đừng trách ta thực sự động thủ, cho các ngươi cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn cút ra ngoài".
Vân Mộc ngạc nhiên trúng của hắn một chưởng vẫn lành lặn không có chuyện gì xảy ra, tuy hắn chỉ dùng một chút thực lực tránh gây chuyện, nhưng người này thực lực cũng không tệ.
Vân Mộc nhếch miệng cười "Vậy ngươi có thủ đoạn gì thật nói cho ta nghe, ngươi còn cái gì thủ đoạn?".
Công Tôn Kính hai mắt khẽ híp một cái, cười lạnh nói "Từ xưa đến nay, vẫn chưa có người nào dám ở Đế Đô nháo sự, các ngươi là người thứ nhất, cũng la người cuối cùng, hiện tại ta liền cho các ngươi kiến thức của Bổn Công Tử thủ đoạn!".
Công Tôn Kính lao thẳng mà đến, hai con mắt hiện lên Hàn Quang Thiểm Tước "Bổn Công Tử ngày hôm nay ngược lại muốn xem các ngươi có thể cuồng vọng tới khi nào!".
Vân Mộc giễu cợt nói "Đừng tức giận, ta sẽ không giết ngươi, sở dĩ ngươi tư cách tức giận đều không có".
Công Tôn Kính chưa kịp phản ứng, thì trên người hắn từ đâu đến một cái Hàn Âm Chưởng đập thẳng vào người, không khí xung quanh lạnh lẽo, đóng băng cả một nữa toàn lâu.
Công Tôn Kính lúc nay chỉ còn lại cái đầu, toàn thân bị đóng băng dính vào một chỗ, cơ thể đau nhức không thôi, Hàn Băng Chi Lực khóa chặt Linh Anh của hắn, không thể thôi động Linh Khí.
"Các ngươi có ý tứ gì? Mau thả ta ra, nếu không Phụ Thân ta mà đến các ngươi chắc chắn sẽ chết!".
"Hừ, vậy đợi Phụ Thân ngươi tới, tiện thể xử lý một lượt, không cần phiền phức đi đi lại lại" Vân Mộc hừ lạnh một tiếng, không biết gia hỏa từ đâu đến lại còn uy hiếp hắn, thực sự coi mình là trời không ai dám đụng.
Công Tôn Kính sắc mặt bắt đầu tuyệt vọng, hắn đã bị Vân Mộc đóng băng toàn thân, lại còn nhận uy áp từ Bạch Hà tản ra, khí tức như ngàn con kiến bò trong người hắn cựa quậy, đau đớn không thôi.
Cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, một thanh niên lông mày hình kiếm, trang phục một màu đỏ rực, phía sau lưng đeo một thanh kiếm, uy áp từ người tỏa ra, khiến cho cả căn phòng như bị thiêu cháy, hắn nhìn một bên Công Tôn Kính bị đóng băng lạnh lùng nói.
"Công Tôn Kính, ngươi đây là làm trò gì, tiếp đãi ta như thế sao?" Thanh niên áo đỏ đảo mắt nhìn Công Tôn Kính.
"Trương thiếu gia, là ba người bọn họ, dành gian phòng với ta, còn đánh ta bị trọng thương" Công Tôn Kính được Trương Hàn cứu cả người bị thương hướng về ba người Vân Mộc nói.
"Đây là Phụ Thân của ngươi sao? Nhìn không giống lắm" Vân Mộc nhìn gia hỏa Công Tôn Kính, lập tức cười cười diễu cợt.
Trương Hàn cúi đầu nhìn xuống, lạnh lùng nói "Ngươi chỉ là một cái Tiên Thiên Cảnh Trung Kỳ, cũng dám ở trước mặt ta hung hăng ngang ngược, ta cũng không rõ, ngươi dựa vào cái gì?".
Vân Mộc miệng cười cười, châm chọc, ngạo nghễ nói:"Ta dựa vào thực lực của ta, ngươi Tiên Thiên Cảnh Đỉnh Phong thì làm sao?