Vân Mộc lúc này mở mắt tỉnh lại hắn không biết mình đang ở nơi nào, hắn không biết rằng bản thân mình đã tiến vào luân hồi vô tận.
Hắn mở mắt ra đời đầu tiên, chỉ thấy bản thân mình đang ở dưới nước là một con cá chép nhỏ, hằng ngày sinh trưởng ở dòng sông nhỏ này, hắn mơ mơ hồ hồ biết được rằng bản thân mình lần đầu tiến vào luân hồi mà sư phụ ban tặng cơ duyên, không phải là người, cũng không phải yêu, chỉ là một con cá chép nhỏ.
Hắn lúc này mới ra đời chưa bao lâu, thân thể cực kỳ yếu ớt, Vân Mộc nhìn thấy anh chị em của mình đời này, đang lao nhao đi tìm thức ăn, hắn cũng vì vậy đi theo, có lẽ sư phụ muốn cho hắn cảm nhận được bản thân mình làm tất cả các loài vật trên thế giới, để cảm ngộ đại đạo.
Một cái chớp mắt đã hai năm trôi qua, Vân Mộc lúc này đã trưởng thành từ một đầu cá nhỏ trở thành một con cá chép to lớn lực lưỡng, sau hai năm ở dòng sông này hắn biết dòng sông này tên Ngư Long Sông, nghe ngư dân thường đến đây bắt cá hay kể về truyền thuyết cá chép vượt Long Môn, Hóa Rồng.
Hắn cũng không do dự, bơi đến thượng nguồn Ngư Long Sông, dòng nước ở đây chảy ngược cuốn hắn trở về chỗ cũ không biết nhiêu lần, hắn cũng không bỏ cuộc cứ thế mà bơi đi đến thượng nguồn, mong rằng có một ngày Hóa Long, hắn không muốn tiến vào luân hồi làm một người bình thường, nếu đã vì bản thân mình tu luyện, hắn liền muốn cố gắng hết sức.
Sau hai năm bơi ngược lên thượng nguồn, Long Môn còn chưa thấy đâu, thì bản thân đã kiệt lực mà chết, cứ như thế đời đầu tiên hắn chết một cách chóng vánh không làm được gì cả, nhưng ít ra bản thân hắn đã từng rất cố gắng.
Lần nửa mỡ mắt Vân Mộc biết rằng bản thân đã tiếng vào vòng luân hồi tiếp theo, kiếp này hắn không phải cá, không phải người, không phải yêu, hắn chỉ là đầu hổ nhỏ sống trên núi.
Mấy năm trôi qua hắn cũng không làm hại người nào, ở trên ngọn núi này được xưng một tiếng Sơn Quân, hắn thường xuyên giao dịch với con người, đổi lấy tin tức tìm kiếm cơ duyên, hắn tiến vào luân hồi không muốn dùng công pháp đời trước, hắn muốn mỗi một lần cảm ngộ, mỗi một lần sống thành một loài vật nào nó, có thể cảm nhận được cuộc sống của loài vật đó.
Mấy năm sau không tìm được một chút tin tức cơ duyên nào, lại nhiều lần trợ giúp thôn dân tiêu diệt thổ phỉ, lâm vào bọn sơn tặc ghi hận, vây công mà chết trong một đêm trắng sáng,đời thứ hai của Vân Mộc cứ thế trôi qua một cách lặng lẽ dưới ánh trăng.
Lần này mở mắt Vân Mộc nghe được tiếng khóc, là tiếng khóc của bản thân hắn, kiếp thứ ba hắn không còn làm động vật nữa, lần này đã trở thành người, nhưng mà nhìn xung quanh hoàn cảnh không tốt cho lắm, hắn sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo khổ.
Vân Mộc cứ thể trưởng thành, một cái chớp mắt đã 15 tuổi, hắn muốn ra bên ngoài tìm kiếm cơ duyên, truy cầu đại đạo.
Đi ròng rã suốt ba năm, không kiếm được cơ duyên gì, ngược lại tao ngộ rất nhiều loại bất hạnh ở hiện thực chưa từng trải qua, cứ như thế 18 tuổi Vân Mộc một lòng truy cầu Tiên Đạo chết tại một con đường vắng vẻ.
Đời thứ 4 của hắn không khá hơn là bao nhiêu, đời này may mắn sống lâu hơn một chút, làm một thư sinh dạy học, nhưng chiến tranh lại kéo đến, hắn lại lần nữa chết đi khi còn đang đọc sách trong thư phòng.
Cứ như thế Vân Mộc trôi qua gần năm mươi lần luân hồi, không thoát khỏi cảnh làm một phàm nhân, có đời làm Tướng Quân chinh chiến sa trường,có đời làm một thợ rèn cho Hoàng Cung, có đời làm thầy thuốc cứu vớt chúng sinh, có đời làm Hoàng Đế trị vì cả một đất nước, nhưng tất cả thứ mà hắn trải qua chỉ là một phàm nhân, không hơn không kém một người bình thường.
Hắn cũng không hiểu tại sao sư phụ lại không cho hắn lập tức trở thành tu luyện giả, cứ như thế lặp đi lặp lại suốt mấy đời, tâm cảnh của hắn không còn được ổn định như lúc ban đầu nữa, cái cố gắng mà hắn từng mong muốn khi còn là một con cá chép cũng đã biến mất.
Mà hắn không biết rằng những thứ hắn đang trải qua, thực sự là chính hắn của những kiếp trước, Trường An chỉ tái hiện lại cuộc đời của hắn mà thôi, Vân Mộc từng là cộng cây ngọn cỏ, từng là cá chép lão hổ, từng là Thư Sinh, Hoàng Đế, Tướng Quân mà mỗi đời hắn cứ như vậy trôi qua.
Vân Mộc lần nữa mở mắt tỉnh dậy, bản thân cảm nhận được nơi này rất bất phàm, đời này hắn sinh ra đã là Đại Công Tử của một gia tộc tu luyện giả, cha mẹ đều là Cường Giả Thánh Nhân Cảnh, hắn cũng vì thế mau chóng bước lên con đường tu luyện.
Hắn 7 tuổi lấy thương nhập đạo chân chính bước vào Dung Luyện Cảnh khi mới bảy tuổi, hoành áp thiên kiêu một thời đại.
Hắn 10 tuổi một người một thương chém giết ba ngàn ma giáo, lúc này hắn cũng kết qua với vị bằng hữu đầu tiên trong đời này.
Hắn 20 tuổi bước vào Thiên Nhân Cảnh được xưng tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, một thân thương pháp cực kỳ tinh thông huyền ảo, lúc này hắn cũng làm quen được đạo lữ đầu tiên của mình.
Hắn 40 tuổi tiến nhập Phá Hư Cảnh trảm sát mấy chục vị Thánh Nhân Cảnh, được xưng là Phá Hư Cảnh Vô Địch giả, không ai dám xem thường.
Hắn 100 tuổi chuẩn bị độ kiếp bước vào Đại Đế Cảnh, lại bị đạo lữ cùng huynh đệ thân thiết, bày ra diệt sát đại trận hại chết, hắn cố gắng giãy giụa hai năm, cuối cùng tinh huyết cạn hết, thân thể tiếng vào hư vô, hắn cứ như thế một lần nữa chết đi.
Luân hồi kết thúc, một đời Thương Thánh cứ như thế vẫn lạc, đời sau hắn nhất quyết không tin một ai nữa, hắn chỉ sẽ vì bản thân mình mà cố gắng.
Lần này tỉnh lại chỉ thấy bản thân mình đã 7 tuổi, Vân Mộc rất nghi hoặc rốt cuộc thì tại sao lại