Một đời lần nữa chết đi, Vân Mộc mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, hắn lần nữa luân hồi, lần này luân hồi không ở Tiên Giới, không ở Nhân Gian, không ở Yêu Giới, không ở Mộc Giới, hắn lần này luân hồi làm con trai của một vị Ma Chủ nổi tiếng khắp Lục Giới, người người khiếp sợ.
Cha hắn đời này là đời kế tiếp của Minh Vương, hắn tương lai cũng sẽ kế vị cha mình, hắn đời này luân hồi đã cách đời trước hai vạn năm, cuộc đời hắn lại lần nữa tiếp tục.
Chớp mắt trôi qua mười tám năm, thiếu niên Vân Mộc nay đã trưởng thành, thiên phú của hắn tuy không cao bằng thiên phú như những đời trước, nhưng mười tám tuổi cũng đã đạt đến Chân Ma Cảnh tương đương với Chân Tiên Cảnh của Tiên Giới, cũng xem như không tệ.
Hắn hình dáng không quá khác biệt so với những đời trước hay trong hiện thực, Vân Mộc vẫn Vân Mộc đó, chỉ có thân phận là khác đi, trọng trách của đời này cũng khác đi.
Vân Mộc mấy vạn năm lại cuốn vào một trận chiến kinh thiên động địa, mà trận chiến đó người gây ra không ai khác chính là sư phụ của hắn, sư phụ tại sao lại gây ra trận chiến này cũng là một luồng cố sự, hắn đời này không kể về hắn, hắn đời này liền kể về sư phụ.
Năm đó hắn ba vạn tuổi trong thân phận là Minh Vương Ma Giới, hắn bây giờ tu vi đã đạt đến Bất Hủ Ma Đế Đỉnh Phong cai quản ba ngàn đạo ma vực, uy chấn hiến hách khắp Lục Giới, đi đến đâu cũng nghe đến tiếng tăm lừng lẫy của Vân Mộc Ma Đế, sáng tạo Ma Đình đối đầu với Cửu Thiên Thập Địa của Thiên Đế.
Năm đó sư phụ hắn cùng sư nương, cùng nhau ngồi bên bờ Hằng Nguyệt Hà ngắm trắng uống rượu, thì bị mười tám vị Thần Quân khác bao vây.
Sư phụ lúc đó tuy tu vi rất cao, nhưng trước nay là một người hiền lành không muốn cùng mười tám bị Thần Quân khác ra tay, sư nương của hắn thì không như vậy nàng là Thiên Nguyên Nữ Quân một trong những Thần Quân mạnh nhất Lục Giới nhưng vì sở hữu Thời Không Kính mà mang tai họa.
Sư phụ cùng sư nương tuy không muốn đánh nhau, nhưng mười tám vị Thần Quân kia không ai nhượng bộ, đành xảy ra một trận hạo kiếp đáng sợ khắp Lục Giới.
Năm đó trận chiến kinh khủng đến nỗi,Hoa Giới bị san thành bình địa, Mộc Giới bị chém chỉ còn một nữa, Ma Giới bị hút sạch Ma Khí chỉ còn lại một mảnh khô cằn, Tiên Giới may mắn không bị tổn thất nặng nề nhưng cả Cửu Thiên Thập Địa hay Dị Vực đều bị phá hủy một nửa, chỉ có Nhân Gian và Yêu Giới tránh thoát khỏi trường hạo kiếp năm đó mà thôi.
Sau trận chiến đó, Thiên Nguyên Thần Quân chết đi, mười tám vị Thần Quân bị sư phụ giết hơn tám vị, còn sót lại mười vị, thì bị sư phụ hắn truy sát khắp chân trời góc biển, sư phụ hắn năm đó chính thức bước vào cảnh giới Thiên Chí Tôn cũng trực tiếp bị tâm ma xâm nhập hóa thành ma đầu.
Từ đó cái tên Trường An Ma Quân cũng hình thành, hắn truy sát mười vị kia Thần Quân suốt mấy vạn năm, cuối cùng giết được hơn ba vị, sau đó ý niệm của Thiên Nguyên Nữ Quân tiêu tán, sư phụ hắn chỉ tự trách, dò theo nguyên thần của nàng đi khắp luân hồi tìm người trở về.
"Cao nhất trong thiên địa có ích gì!
Chúng sinh bái lạy thì có ích gì!
Vô lượng kiếp kinh thì có ích gì!
Thiên địa như vậy thì làm sao chưa hủy diệt!
Kiếp kinh như thế sao còn chưa thất truyền!
Nếu là thế ta muốn dùng phương thức của ta kiến trời xanh phải nhắm mắt, khiến cho mặt đất phải ngủ say, cho hoàng tuyền phải lệ chảy, khiến cho luân hồi đình chỉ, khiến cho thương khung này về sau.....!Vô Niệm".
Bao giờ cũng vậy, sau khi mất đi thì người ta mới biết quý trọng, mới níu kéo, sau khi biệt ly mới mơ ước được quay đầu.
Chỉ có khi mất đi rồi người ta mới càng muốn có được.
Chỉ sau khi mất đi mới biết hóa ra mình trước đây chưa từng trân trọng nàng.
Núi vốn vô ưu, vì tuyết trắng nên bạc đầu.
Nước vốn vô sầu, do gió nên gợn sống.
Hắn lấy lửa nhuộm đỏ cả thương khung, chỉ vì cho người không còn băng lãnh.
Hắn muốn lấy lôi đình oanh động Lục Giới, chỉ vì nghe được thanh âm của nàng, hắn đi qua trăm ngàn vạn dặm, đi qua từng thế giới, chỉ vì tìm nàng trở lại.
Có một loại tình, là không quan tâm lẫn nhau niên kỷ, không quan tâm lẫn nhau tướng mạo, quan tâm, chỉ là cái nhìn lay động tâm hồn.
Có một loại tình, là không quan tâm tuế nguyệt trôi qua, không quan tâm âm dương ngăn trở, quan tâm, chỉ là cái kia một giấc chiêm bao tưởng niệm.
Sư phụ hắn từng vì sư nương mà rất đau lòng, rất buồn bã chỉ ngồi một góc ở Mộc Giới mà đau lòng, không ăn cơm, không chẻ củi, không câu cá, sư phụ hắn chỉ ngồi đó cùng một vò rượu nhìn lên bầu trời.
Ta lấy hỏa diễm nhiễm đỏ trời cao, chỉ để nàng không còn thấy lạnh.
Ta lấy lôi đình ầm vang khắp Lục Giới, chỉ để nàng có thể nghe giọng nói của ta.
Ta cùng Tuế Nguyệt đi qua vạn vạn dặm.
Đi qua từng giới, từng giới, chỉ để tìm được hơi thở của nàng.
Ta nhập Ma sát đạo, nghịch thiên giết thiên, đánh vỡ thiên địa.
Bóng lưng cô độc đứng trước mặt nàng cũng vì chỉ muốn nàng mở đôi mắt nhìn ta.
"Dù cho trời có bắt nàng chết ta cũng cướp nàng trở về".
"Giấc mộng này cho nàng ở cùng ta, cho tới khi trời đất không còn".
Mấy ngàn năm sau, cuối cùng sư phụ của Vân Mộc cũng thông suốt đứng dậy, không ngồi lẻ loi một góc nhà ở Mộc Giới nữa, hắn đứng dậy bay ra giữa trung tâm hư không của Lục giới, nơi bảo vệ sự an toàn cho toàn bộ Lục Giới.
Trường An đứng