Sáng sớm hôm sau.
Sau một ngày trôi qua, Tết Đoan Ngọ cũng đã kết thúc, người dân đã trở lại cuộc sống bình thường hằng ngày, học sinh hôm nay không đến vì hôm Trường An có việc muốn đi lên Hắc Hà Thành.
Hắc Hà Thành nằm ở phía tây con sông Hắc Hà, hôm nay Trường An đi cùng Tiểu Hắc đến Hắc Hà Thành phải đi qua con sông Hắc Hà này.
Một người một chó ngồi lên chiếc bè làm bằng tre, hắn đội một cái nón rơm, cẩm một cây tre mà chèo thuyền hướng về phía Tây mà đi, Hắc Hà Thành cách Hắc Hà Thôn không xa, nhưng mà dòng nước rất khó đi, nên người dân Hắc Hà Thôn rất ít khi đi đến Hắc Hà Thành.
Đi được một giờ, hai người cũng đã thấy cảng đậu thuyền, Tiểu Hắc cũng hóa thành một thanh niên mang Hắc Bào, hắn không muốn Tiểu Hắc mang hình dáng một con chó đen đi vào thành, như vậy cũng có một chút khó coi.
Hai người dừng lại thuyền ở gần đó, đi vào thành mà không bị ai ngăn cản, bọn hắn dù sao cũng thường xuyên đến đây nên thủ vệ đã quen mặt, cứ mỗi cuối tháng một lần hai người đều xuất hiện ở nơi này.
Tại sao hai người Trường An, Tiểu Hắc lại xuất hiện ở nơi này vào hàng tháng, đơn giản vì ở đây có một gánh hát rất hay, mỗi tháng chỉ tổ chức một lần, người khắp các nơi tụ họp về nơi này nghe hát.
Trường An hắn là một người đơn giản, thích nghe hát, uống rượu, mỗi lần như vậy làm cho hắn quên đi mọi buồn phiền suốt quãng thời gian qua, cho dù chỉ một khắc hắn cũng mãn nguyện.
Trời cũng đã tối, Trường An cùng Tiểu Hắc đã ngồi vào bàn, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy đường phố rất nhộn nhịp, người người qua lại rất đông.
Đông Hoa khách sạn càng là đông hơn, dù sao hôm nay gánh hát Thiên Tuyền đến đây hát hí kịch, rất nhiều người tụ tập ở nơi này, nếu không đến sớm khó mà có chỗ ngồi.
Tiếng đàn tranh vang lên, một giọng hát ngọt ngào cất lên, làm cho người ta say đắm không thể thoát khỏi, đúng là thú vui của nhân gian, người bình thường khó mà cưỡng lại.
"Mũ phượng và khăn quàng vai hạ xuống, khách quan tới lui đã ngồi đầy bàn".
"Thế sự vô thường, đều kể hết trong vở kịch".
"Đàn khúc giang hồ, hát cùng trăng gió, ải tình khó qua nhất".
"Diễn xướng xong, đoạn tình âm thầm như hoa rơi".
"Ngàn loại tình cảm ôn nhu, vạn dặm núi sông".
"Đều ở trong đáy mắt, được năm tháng tô màu".
"Nghe nói yêu hận tình thù, sinh tử ly hợp".
"Khói lửa chiến tranh lại vướng tới nhân quả".
"Từng chữ, từng câu viết lại trên trang giấy".
"Từng ngày, từng năm dai dẳng chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc".
"Đừng nói tương tư khó tỏ, năm xưa như ngọn lửa".
"Vân mệnh hỗn loạn lại hay đổi thay".
"Mũ phượng và khăn quàng vai hạ xuống, khách quan tới lui đã ngồi đầy bàn".
"Thế sự vô thường, đều kể hết trong vở kịch".
"Đàn khúc giang hồ, hát cùng trăng gió, ải tình khó qua nhất".
"Diễn xướng xong, đoạn tình âm thầm như hoa rơi".
"Màu mực nồng đậm lại mê hoặc, bao nhiêu hoang đường khách quan đau lòng".
"Sống chết có nhau, cuối cùng cũng không được".
"Thích gió mát, uống trăng sáng, trò cười loạn thế kết thúc bằng nhân quả ".
"Một khúc cuối cùng, mọi người trở nên thương tâm".
(Hí Thuyết Nhân Quả).
Thiên Ảnh hát xong một khúc Hí Thuyết, mạng che mặt xinh đẹp không tháo ra, nhìn Đông Hoa khách sạn tràn ngập người thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe lên tiếng.
"Các vị nghe xong khúc này có cảm nhận gì về nó hay không?"
"Tiểu Nữ có một câu hỏi mong các vị giải đáp".
"Nhân là gì, Quả là gì, thật thật, giả giả thì như thế nào?".
"Mong các vị khách quan có thể giải đáp cho tiểu nữ".
Nàng vừa kết thúc câu hỏi, có vô vàn tu sĩ thay nhau trả lời, nàng đều lắc đầu không cảm nhận được gì, nàng thân phận cũng không phải tầm thường, nàng là Thánh Nữ của Vô Ưu Tông một trong Bát Đại Tông Môn mạnh nhất Tinh Mang Đại Lục này, nàng đã năm năm xuống phàm trần, mỗi một tháng nàng đều ở đây ca hát, đặt ra câu hỏi, giúp nàng cảm nhận nhân sinh, cảm nhận đại đạo, giúp nàng tiến thêm một bước đột phá cảnh giới đã kẹt rất lâu, nhưng lần nào cũng làm nàng thất vọng.
Trên lầu cao, Trường An cùng Tiểu Hắc uống trà ăn một hạt đậu phộng, nghe câu hỏi của nàng rất thú vị, hắn cũng muốn mở miệng trả lời.
"Thiên Ảnh cô nương muốn hỏi nhân quả là gì sao?".
"Đúng vậy khách quan, ngài biết sao?" Thiên Ảnh ở dưới sân khấu, tò mò nhìn nam tử áo trắng ở trên lầu.
"Ta đường nhiên biết, cô nương muốn nghe?".
"Tiểu Nữ, xin lắng nghe" Thiên Ảnh có một chút hiếu kì nhẹ nhàng nói.
"Nhân quả đối với ta mà nói không quá khó hiểu, chỉ là ngươi chịu hiểu nó hay không mà thôi!".
"Như thế nào là nhân quả, Trồng cây là nhân, lấy gỗ là quả, Ngày căn nhà gỗ hình thành cũng chính là thành! Đây chính là Nhân Quả".
"Cái gì là nhân quả, ta không cần phải suy nghĩ,không cần phải cân nhắc, chỉ cần nhìn mặt trời mọc rồi lặng, ngắm tuyết trắng tung bay, bốn mùa thay đổi, cần gì phải quản đâu là thật đâu là giả, chẳng biết mơ màng đến sinh tử, ta chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình.
Mỗi một lần mặt trời lên, rồi lặng, dù là bình minh hay là hoàng hôn, ở trên sườn núi đều có một thân ảnh ngồi trên một cái bàn nhỏ uống trà, yên lặng nhìn về bầu trời xa xa.
Nhân quả tuần hoàn trên thế giới này, người nói nó là nhân thì nó chính là nhân, ngươi nói nó là quả thì nó là