Trời tối, Sở Tích Nguyệt trở lại Loan Âm Thành, Sở Tích Nguyệt ở bên ngoài Loan Âm Thành cách đó không xa đi tới, nhìn từ bên ngoài Loan Âm Thành không bị tổn hại thứ gì, mọi thứ vẫn như bình thường ,nhưng mà trong lòng nàng có một dự cảm không ổn.
Vẻ mặt u ám hướng về cổng thành mở rộng ở phía trước mà đi vào, bước vào cổng thành, khung cảnh tan hoang khói lửa trước mắt, làm nàng hoảng sợ không thôi, bởi vì trong lòng thấp thỏm Gia Tộc xảy ra chuyện, Sở Tích Nguyệt không dừng lại, đường đi thẳng đến Sở Gia.
Trong lúc đi ngang qua cửa tiệm ở gần nhà, nàng cảm thấy không có một chút sinh khí, nàng khẽ cau mày, bước chân càng ngày càng nhanh hơn.
Mấy hơi thở sau, Sở Tích Nguyệt cũng bình tỉnh hơn, ánh mắt đảo qua quanh khung cảnh đường phố xung quanh, lúc sáng nàng rời đi nơi này, người qua , người lại tập nập, nhưng bây giờ một người cũng không thấy.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Sở Tích Nguyệt cau mày, băng qua khói lửa, chạy đến Sở Gia.
Chạy một đoạn đường cũng đã đến trước cửa Sở Gia, Sở Gia lúc này nhà cửa tang hoang, người chết chất thành núi, trong đám người chết đó còn có vài thân ảnh quen thuộc đó chính là Sở Tích Thiên cùng với Tiểu Thúy, nàng hoảng sợ té xuống đất, bò ra phía sau mấy bước hét lớn.
"Ca, huynh làm sao vậy, ca mau tỉnh lại nhìn Tiểu Nguyệt".
"Tiểu Thúy ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại" Nàng Khóc lớn, hét thất thanh đau thấu tận trời xanh.
Sở Tích Nguyệt khóc thất thanh, hai mắt cứng đờ, nàng không tin được cảnh tượng trước mắt, mới buổi sáng họ còn cười nói vui vẻ với nàng, bây giờ đã trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Nàng không dám bước tiếp, không dám tiến vào bên trong thêm một chút nào, nàng sợ , nàng sợ , ngay cả Phụ Thân, Mẫu Thân đều sẽ rời bỏ nàng mà đi, đúng lúc này nàng nghe thấy tiếng ho thất thanh từ bên ngoài trang viên.
Nàng mang một tia hi vọng chạy ra bên ngoài trang viên, nhưng mà cảnh tượng trước mắt nàng, làm cho nàng đau thấu tim gan, Phụ Thân nàng đầu đã lìa khỏi cổ, trên tay vẫn còn năm chặt Thanh Hoàng Kiếm đã gãy, Mẫu Thân nàng bênh cạnh ho ra máu quá nhiều, trước bụng còn bị đâm thủng một lỗ lớn.
"Mẫu Thân, mẫu thân, người người không sao chứ !" Hai mắt ước đẫm lệ, ôm mẫu thân nàng vào lòng, cả người run run hỏi.
"Tiểu Nguyệt, mau đi, mau đi, đừng trở lại, Kiếm Tông sẽ không tha cho con!" Thái Linh Âm cả người đầy máu, nhuộm đỏ cả một bộ quần áo màu trắng, nàng nói vài lời cuối cùng trước khi chết.
"Tiểu Nguyệt, phải trốn cho thật kĩ, đừng trả thù cho chúng ta" Thái Linh Âm nói câu nói cuối cùng của mình, sau đó hai mắt nhắm lại, chết trong tay của Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyết ôm thi thể của Mẫu Thân nàng, hét lớn lên bầu trở ở Loan Âm Thành, đôi mắt trong sáng như sao, bây giờ đã hiện lên mấy phần lệ khí, nàng trên tay cầm Hồng Ô rời đi, cả người nhuộm đỏ một màu máu, đôi mắt đẩm lệ không nói nên lời.
Rời khỏi Loan Âm Thành, nàng từ hôm nay, không còn nhà , không còn người thân, nàng chỉ còn lại một mình, nàng cô độc mà bước tiếp, bước trên con đường sau này, nàng hét thất thanh lên bầu trở rộng lớn.
"Kiếm Tông, Sở Tích Nguyệt ta thề , sẽ có ngày giết sạch các ngươi, hủy đi Kiếm Vực chết tiệt này!" Câu nói vừa dứt, nàng một thân sát khí tỏa ra khắp nơi bên ngoài Loan Âm Thành.
Nàng một đường băng qua Đạo Vực, vượt qua biết bao nhiêu khó khăn mới đến được Đạo Vực, đến Thanh Phong Sơn tìm Vân Mộc tiểu đạo sĩ, nhưng mà làm cho nàng cực kì thất vọng là tiểu đạo sĩ không ra gặp nàng.
"Sở cô nương, Vân Mộc sư đệ hiện không muốn gặp cô nương, mong cô nương rời đi" Một tiểu dạo sĩ khác nói với nàng, lúc này đang là thời khắc quan trong của Vân Mộc, hắn đang đột phát đến Tiên Vương Cảnh, nên cả đạo quán không cho ai làm phiền hắn.
Sở Tích Nguyệt trong lòng chỉ còn mỗi Vân Mộc là người thân, nhưng hắn lại không gặp nàng, nàng như chết lặng ở trong lòng, đôi mắt đỏ hoe, không thể tin được những điều nàng vừa nghe từ đạo sĩ vừa rồi.
"Vân Mộc ca ca, ngay cả ngươi cũng không cần ta, ngay cả ngươi cũng không cần ta"
"Hahaha, Ngay cả ngươi cũng không cần ta".
"Vân Mộc từ nay về sau, ta và ngươi không còn là bằng hữu" Sở Tích Nguyệt cười thật lớn, cười thật to, cười ra nước mắt, cầm ô rời khỏi Thanh Phong Sơn.
Sở Tích Nguyệt cầm ô rời đi, trong mắt hiện lên sát khí đẳng đẳng, nàng đi qua một ngọn núi tuyết rất lớn , nàng từ nhỏ không luyện kiếm, không tu luyện, hôm nay nàng muốn vì người nhà đòi lại một cái công đạo.
Nàng hôm nay đạp lên con đường tu luyện, gặp người giết người, gặp ma giết ma, gặp thần giết thần, nàng trên tay Hồng Huyền Táng, sẽ giết hết thảy chúng sinh vạn vật, từ trong khoảnh khắc này, ma tâm trong người nàng đã hiện ra.
Nàng không có công pháp, không có kiếm kỹ, nàng hôm nay đạp núi băng sông đi cầu đạo, đi cầu lực lượng, truy cầu tất cả mọi thử để bản thân mạnh lên, để