Ba trăm năm ròng rã ba trăm năm, Sở Tích Nguyệt cuối cùng cũng thành công chiến thắng Thanh Xà, nàng tốn thời gian ba trăm năm để hoàn thành bước đầu tiên trên con đường tu hành của mình.
"Ba trăm năm,cuối cùng ba trăm năm ta cũng thành công chiến thắng được Thanh Xà tỷ" Khuôn mặt Sở Tích Nguyệt mười phần vui vẻ, hương phấn chạy thật nhanh về núi tuyết.
Sở Tích Nguyệt sau khi chiến thắng Thanh Xà, không để ý đến Thanh Xànữa, vội vội, vàng vàng chạy thẳng về núi tuyết thông báo cho sư phụ.
Rời khỏi Thiên Trúc Lâm, Sở Tích Nguyệt trở lại nhà tranh trên núi tuyết mà sư phụ nàng hay ở, hay uống trà, đánh cờ.
Núi tuyết hôm nay vẫn như thường ngày, không khí vẫn yên tĩnh, bầu trời tỏa ra một cái nắng cực kì chói chang, nhưng trên bầu trời có tuyết rơi xuống trên đầu của nàng.
Nhưng có một điều khác biệt rõ ràng, nơi đây giờ này không còn hơi ấm của sư phụ nữa, sư phụ của nàng đã rời đi, trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ.
Nàng tiến tới cái bàn hằng ngày sư phụ nàng hay ngồi, cảm nhận một hơi ấm cuối cùng, sau đó mở ra mảnh giấy nhỏ, trên đó có viết vài phần dặn dò, vài phần nhắc nhở, Sở Tích Nguyệt rưng rưng nước mắt không nói nên lời, khuôn mặt ảm đạm mà đau buồn.
"Ngươi nếu đọc được mảnh giấy này, có lẽ ta đã đi rồi, mấy trăm năm qua ta đều nhìn thấy được sự cố gắng của ngươi, nhưng trên con đường tu luyện của ngươi còn dài, vẫn phải tiếp tục nổ lực".
"Ngươi có lẽ đã thắng được Tiểu Thanh Xà rồi, tiếp theo ngươi nên đi đến Táng Âm Mộ Địa chiến thắng con Dơi Yêu ở đó, khi ngươi đầy đủ thực lực nên tiến về Sinh Mệnh Cấm Khu lịch luyện, ở đó có nhiều thứ cần ngươi học hỏi".
"Ngươi cũng nên tự tạo ra công pháp của mình rồi, ba trăm năm cùng ngươi làm sư đồ cũng không tệ trong cuộc đời dài đằng đẳng của ta.".
"Có hợp thì sẽ có tan, nhân sinh chính một hồi li biệt.
Trong những năm tháng dài đằng đẳng, phản phất như một bến đò với từng vùng dương liễu lả lướt, cứ một đoạn thời gian, sẽ có khách trọ rời thuyền mà đi, có người lên thuyền làm bạn, sau đó lại ở một bên mới tụ họp li biệt, ta và ngươi cũng là như vậy, ta chỉ như một vị khách lướt qua cuộc đời ngươi ba trăm năm, đừng buồn phiền, đừng sầu não, hãy cố gắng tu luyện ".
"Ta tin rằng ngươi tương lai sẽ không tệ, sẽ báo được thù, sẽ gỡ bỏ đi được khuất mắt trong lòng, đừng nãn lòng khi không có ta ở bên cạnh Tiểu Nguyệt Nguyệt, phải cố gắng rời khỏi Ma Thiên Sơn sớm nhất hiểu chưa".
"Ta cũng không dông dài làm mất thời gian của ngươi nữa, nếu sau này ngươi thành công trở thành tuyệt thế cường giả của Tiên Giới, hãy thay ta trông nom Ma Thiên Sơn, trong nom Tiểu Thanh Xà, ta cũng không còn gì để nói nữa, Tiểu Nguyệt Nguyệt cố lên."
Sở Tích Nguyệt đọc hết lá thư cuối cùng mà Trường An để lại, nàng khuôn mặt trở nên ảm đạm đau buồn, đôi mắt nàng rươm rướm nước mắt, sư phụ rời đi rồi nàng sau này sẽ chỉ còn lại một mình ở đây làm bạn với Thanh Xà, các Yêu Tộc khác, nàng hôm nay rất buồn.
Sở Tích Nguyệt buồn bã ngồi trên mặt tuyết thất thần một thời gian, nàng có một chút đau lòng, có một chút mất hết đi ý chí chiến đấu, nhưng nàng lại nhớ về mối thù năm đó của Gia Tộc, nàng lai cầm theo Hồng Huyền Táng đi vào Thiên Trúc Lâm.
Đi vào Thiên Trúc Lâm, hôm nay Thanh Xà không tấn công nàng, mà chỉ thấy nàng ngồi tỉnh tọa trên ngọn trúc, cảm nhận được Sở Tích Nguyệt đến Thanh Xà nhẹ nhàng lướt xuống, khuôn mặt mỉm cười nhìn Sở Tích Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta không có gì cùng muội luyện tập nữa rồi, làm sao khuôn mặt lại ủ rũ như vậy ?" Thanh Xà có một chút hiếu kì nhìn Sở Tích Nguyệt hỏi, khó hiểu tại sao hôm nay nàng buồn rầu thế kia.
"Thanh Xà tỷ, sư phụ rời đi rồi!" Sở Tích Nguyệt giọng nói có chút đau buồn nói.
"Ngài ấy đi rồi sao, Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng buồn, còn có chúng ta cùng muội trải qua khoản thời gian sau này" Thanh Xà an ủi nàng một chút nói.
"Được rồi Thanh Xà tỷ, ta không đau buồn nữa, chúng ta cùng nhau luyện tập!" Trên tay nàng Hồng Huyền Táng đã chuẩn bị công kích.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta đã nói không cùng ngươi đánh nhau nữa, ta không còn gì để cùng ngươi luyện tập!"
"Vậy ta hiện tại làm gì bây giờ ?"
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, tuy muội hiện tại đã có thể cùng Bất Hủ Tiên Vương đối chiến, nhưng muội vẫn còn là Phàm Nhân, muội sống được mấy trăm năm có lẽ là do Ngài ấy sử dụng một số linh dược giúp muội kéo dài tuổi thọ, cũng đã đến lúc muội nên tăng cao tu vi rồi." Thanh Xà đưa ra một số lời khuyên dành cho Sở Tích Nguyệt.
"Nhưng mà ta chỉ làm Phàm Thể, bước lên con đường tu luyện thật sự quá khó khăn" Sở Tích Nguyệt có một chút băn khoăn không biết làm như thế nào.
"Ở tộc của ta có một loại thần thông được gọi là Thôn Phệ Chi Huyết, thần thông này có thể Thôn Phệ Huyết Dịch của kẻ địch để làm cường đại bản thân, muội thử xem học theo, có thể sáng tạo công