"Sư phụ nhận đệ tử một lạy" Hạo Thiên quỳ xuống liên tục dập đầu với Sở Tích Nguyệt.
"Đứng dậy đi, hôm nay ta truyền cho ngươi công pháp tu luyện" Sở Tích Nguyệt nhìn chằm chằm tiểu hài tử đang quỳ dưới đất, cơ duyên xảo hợp nàng cùng Hạo Thiên gặp nhau, hắn cứu nàng một mạng, nàng dạy hắn tu luyên.
"Vâng, sư phụ" Hạo Thiên đứng dậy, khuôn mặt vui vẻ rạng ngời, hắn nhìn nàng nở một nụ cười thật tươi, trong cả cuộc đời hắn chưa từng vui vẻ như ngày hôm nay, hôm nay hắn bắt đầu tu luyện, hắn bắt đầu bước trên con đường thành Tiên.
Sở Tích Nguyệt đi lại gần, ngón tay duỗi ra điểm nhẹ lên trán của Hạo Thiên một cái, vô số văn tự xuất hiện trong đầu của hắn, trước đây hắn chưa từng đi học, cũng chưa từng biết chữ, hôm nay lại có vô số văn tự khó hiểu truyền vào trong đầu mình, hắn rất hoang mang không biết phải làm sao.
Sở Tích Nguyệt cũng không vội vàng truyền lại Thôn Thiên Ma Công, nàng truyền lại cho Hạo Thiên một bộ Vấn Tâm Kinh đây là công pháp nàng lấy được tại chỗ của Thanh Xà đều thích hợp cho cả Nhân Tộc và cả Yêu Tộc tu luyện.
Sở Tích Nguyệt muốn Hạo Thiên tu luyện từ từ, không muốn hắn bước lên con đường giết người đoạt thi như nàng, nàng có thù phải báo cần tăng lên thực lực nhanh chóng, còn Hạo Thiên chỉ là một hài từ nàng không muốn hắn phải gặp bất trắc vì công pháp của nàng.
"Sư phụ, người truyền cho ta những văn tự kì lạ ta không hiểu?" Hạo Thiên lúng túng nhìn Sở Tích Nguyệt hỏi.
"Không hiểu? Ngươi không biết chữ sao?" Sở Tích Nguyệt nhìn hài từ hỏi.
"Không biết!"
Sở Tích Nguyệt nàng cũng thật bất trắc, hài tử này mới bao nhiêu tuổi lại sống ở nơi vắng vẻ hẻo lánh thế này làm sao có thể đi học, làm sao có thể biết viết chữ, nàng quên mất bản thân nàng sinh ra đã là Nhị Tiểu Thư của Sở Gia, từ nhỏ đã học được vô số lễ nghĩa nên nàng lúc đầu cũng nghỉ rằng Hạo Thiên cũng giống như nàng.
"Haizz, Ta dạy ngươi đọc sạch viết chữ".
"Sau khi thành thục viết chữ, ngươi mới bắt đầu tu luyện hiểu chưa" Sở Tích Nguyệt nhìn hài tử cười nói một cái, nàng trước nay chưa từng dạy ai, nhưng nàng tin chắc nàng sẽ làm được, cũng như cách sư phụ dạy nàng, Thanh Xà tỷ dạy nàng.
Ở trong thôn rất vắng vẻ khó mà tìm thấy sách với bút lông, nàng đành phải cải trang, đi lên thị trấn gần đó mua một ít thức ăn ngon mua một số đồ dùng cần thiết để dạy Hạo Thiên viết chữ, cũng mua cho hắn vài bộ y phục, Hạo Thiên ăn mặc thật sự rất tệ.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, dự định ban đầu của nàng chỉ ở lại trong thôn một vài tháng liền rời đi, nhưng vết thương mà Ảnh Sát gây ra quá nặng suốt hai năm vẫn chưa khỏi, nên nàng đành ở lại nơi này lâu hơn sẵn tiện dạy cho Hạo Thiên đọc sách viết chữ.
"Hạo Thiên, ngươi bây giờ đã hoàn toàn viết được chữ, đọc được sách, ta cũng nên dạy cho ngươi bắt đầu tu luyện rồi!" Sở Tích Nguyệt nhìn tiểu hài tử đang mải mê đọc sách gọi.
"Vâng, Tu luyện sao, thật tốt!" Hạo Thiên từ xa nghe được lời Sở Tích Nguyệt nói ra, khuôn mặt sáng lên chạy lại gần nàng.
"Đây là kiếm gỗ, mỗi sáng sớm phải vung kiếm một ngàn lần, ban đêm lại bắt đầu tu luyện Vấn Tâm Kinh, ngươi làm có được không?" Sở Tích Nguyệt nhìn Hạo Thiên hỏi.
"Sư phụ, tất nhiên là được, ta sẽ cố gắng trở thành Tiên Nhân" Hạo Thiên khuôn mặt cứ vui vẻ nhìn nàng nói.
Sáng sớm hôm sau, Sở Tích Nguyệt tỉnh dậy đã thấy Hạo Thiên đang vung kiếm vào buổi sáng, nhìn thấy cảnh này nàng lại nhớ về khoản thời gian ở Ma Thiên Sơn cùng sư phụ, hằng ngày sáng sớm nàng đều vung kiếm như vậy, sư phụ cũng sáng sớm tỉnh lại ra xem nàng luyện kiếm lại ngồi một bên uống trà nhìn nàng.
Hôm nay nàng lại lặp lại điều mà sư phụ từng làm, bất tri bất giác bây giờ nàng cũng đã trưởng thành, nàng đã có thể dạy đồ đệ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ năm nào nàng còn là một cô nương mười mấy tuổi không có một chú tu vi nào, hôm nay ngồi đây ngắm nhìn Hạo Thiên luyện kiếm làm nàng nhớ về chuyện cũ, xúc động rất nhiều.
Mặt trời cũng đã mọc lên trên đỉnh đầu, Hạo Thiên mệt lã người tay cầm kiếm gỗ tiếp tục vung kiếm, hắn cơ thể mấy năm nay đã trưởng thành rất nhiều, ở cùng Sở Tích Nguyệt ăn uống cũng rất tốt, không phải chịu cảnh bữa đói bữa no như trước kia.
"Sư phụ, thật mệt mỏi" Hạo Thiên tay cầm kiếm gỗ, cả người mồ hôi nhể nhải, thân thể rịu rời đi lại gần Sở Tích Nguyệt, hắn năm nay đã 9 tuổi cơ thể cũng đã bắt đầu cao lên, không còn thấp bé như hai năm trước nữa.
"Mới có chút xíu mệt mõi đã không chịu đựng được rồi?" Nàng phì cười nhìn Hạo Thiên, nhớ năm đó nàng cũng từng nói câu này với sư phụ, bây giờ nàng lại nói lại điều mà sư phụ nói với nàng năm đó.
"Được rồi đừng nhiều lời nửa, đi tắm rửa nghỉ ngơi đi"
"Vâng sư phụ" Khuôn mặt ảo não của Hạo Thiên đi vào trong nhà bắt đầu tắm rửa.
Thời gian cứ như thế trôi qua như một cái chớp mắt đã thêm ba năm, thương thế trong người Sở Tích Nguyệt cũng đã khỏi được tám phần, nàng chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nửa là khỏi hẳn, Hạo Thiên năm nay đã 13 tuổi bây giờ đã cao lớn như một thiếu niên.
Tu vi của hắn bây giờ đã bước vào Đế Cảnh sắp bước lên Tiên Lộ, nàng cũng đã truyền lại kiếm pháp đầu tiên mà nàng tạo ra cho hắn, Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm kiếm pháp độc môn của nàng, trên