Chương 1: Trọng sinh
“——Đừng!”
Tần Khả kinh hãi kêu lên một tiếng, từ trên giường bật dậy, mồ hôi lạnh túa ướt sống lưng.
Ngọn lửa hung hãn dường như chưa rút khỏi võng mạc, đôi mắt vẫn bị lửa thiêu đốt đến đau xót đỏ bừng.
Đến khi vài tiếng ve rời rạc từ cửa sổ chậm rãi lọt vào tai, thân thể căng chặt của Tần Khả mới từ từ thả lỏng.
Thì ra... cô vẫn chưa chết.
Trước mắt chốc đen chốc đỏ, dường như cô đã nằm ngủ rất lâu dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nhất thời chưa kịp thích ứng.
Thân người vừa mới thả lỏng của Tần Khả chợt cứng lại.
... Tiếng ve?
Nhưng rõ ràng cô nhớ, trước khi hỏa hoạn xảy ra, bên ngoài căn biệt thự người kia giam cầm cô đang đổ trận tuyết ngày đông giá rét.
Làm sao có thể nghe thấy tiếng ve kêu?
Hơn nữa, chiếc giường đơn cô đang nằm lúc này, còn có phòng ngủ thoạt nhìn không tính là rộng trước mắt, rõ ràng là căn nhà sau khi lên cấp ba cô cùng cha mẹ nuôi và chị gái Tần Yên ở...
Chẳng lẽ...
Giống như chợt nhớ tới gì đó, đồng tử trong đôi mắt hạnh mãnh liệt co rút. Mặc kệ xung quanh, cô lật tung tấm chăn mỏng đang đắp trên người mình xuống——
Một đôi chân trắng nõn như ngọc, lành lặn lộ ra trước mắt.
Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, cũng không thấy phần xương gãy nhìn vào khiến da đầu tê dại. Đôi chân thon gọn trước mắt tựa như mỹ ngọc không chút tỳ vết, thẳng tắp kéo dài tới mắt cá chân, đẹp như tuyệt tác nhà trời.
Đôi chân ấy là thứ Hoắc Trọng Lâu yêu thích nhất trên người cô, sau khi cô bị hại thành tàn phế, hắn nổi cơn thịnh nộ. Vô số những đêm tối chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ, cô bị hắn đè trên giường làm đến bật khóc nức nở, mà hắn thì như phát điên mà hôn lên vết thương trên chân cô...
Nếu những thứ trước mắt là thật.
Vậy chẳng phải... lời cô cầu ước xa xỉ hằng đêm mong được trở lại quá khứ, đã thành sự thật rồi. Hơn nữa còn trở về ngay đêm trước khi khai giảng vào cấp ba—mọi bất hạnh vẫn chưa xảy ra, cô chưa bị cha mẹ nuôi lừa lên giường Hoắc Trọng Lâu sau khi chị gái đào hôn, cũng chưa bị cô chị Tần Yên hại mất đi đôi chân trở thành kẻ tàn tật, chỉ đành cắn răng để kẻ kia giam nhốt trong căn biệt thự của hắn.
Tần Khả vui mừng tới nỗi suýt bật khóc.
Vài phút sau, lật tung căn phòng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, cuối cùng Tần Khả cũng tìm thấy di động của mình.
Cô run rẩy ấn vào xem lịch.
Nhìn rõ ngày tháng năm hiển thị trên màn hình, Tần Khả buông tay, di động rơi trên tấm thảm lông cừu.
Cô quên cả nhặt lên, đưa tay bưng kín mặt.
Nước mắt xuôi theo chiếc cằm nhọn lặng lẽ chảy.
Qủa nhiên cô đã chết trong trận hỏa hoạn đó.
Và được quay trở về mười năm trước.
Lúc này cô sắp lên cấp ba, chính là quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
——
Cô sẽ không bị cha mẹ nuôi lừa gạt nữa, cũng sẽ không tin tưởng người chị gái độc ác như rắn rết kia nữa, cô phải lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, sống lại cuộc đời của chính mình!
Bây giờ... hết thảy vẫn còn kịp.
Khi cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, Tần Khả đang ngồi trên bàn học cạnh cửa sổ, loạt xoạt viết viết vẽ vẽ lên tập vở.
Nghe tiếng, cô cảnh giác che đi cuốn vở trên bàn, quay đầu lại.
Cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt Ân Truyền Phương - mẹ nuôi cô ngó vào. Tần Khả cắn răng, cưỡng ép chính mình nở nụ cười ôn hòa vô hại.
Giống như bản thân cô năm đó.
“Mẹ.”
“Tiểu Khả, vẫn đang làm bài à, xuống nhà ăn cơm tối đã?”
“Vâng, con xuống ngay.”
Ân Truyền Phương khép cửa rồi đi.
Hiển nhiên bà không nhận ra Tần Khả có chút mất tự nhiên. Trên thực tế, bà căn bản cũng chẳng quan tâm tới đứa con gái nuôi như vẻ bề ngoài bà vẫn thể hiện.
Tần Khả năm đó còn cho rằng bà thật lòng đối xử tốt với mình, còn bây giờ, sống lại một lần, Tần Khả đã hiểu rõ hết thảy——
Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi cô đồng thời cố gắng đối xử tốt với cô, chỉ bởi vì phần di sản dành cho người nuôi dưỡng cô. Một khi để bọn họ có được, bọn họ sẽ không chút do dự đá ‘thứ của nợ’ này đi, giống như đời trước họ đã làm.
Những chuyện bọn họ làm với cô ở đời trước, khiến cô cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này một giây một khắc nào nữa. Nhưng nhớ tới chuyện mãi sau này cô mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc kia...
Thời cơ chưa tới, cô phải nhẫn nhịn.
Tần Khả cắn môi, quay người.
Tập vở bị cô lấy tay che lộ ra, bên trên ghi lại những chuyện xảy ra ở đời trước theo trình tự thời gian mà Tần Khả cố gắng nhớ lại được.
Cùng với lựa chọn sai lầm khiến cô hối hận rất nhiều năm về sau.
“Mình sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.”
Trong tấm gương nghiêng góc với bàn học, vẫn là dung nhan thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ, nhưng bên trong đôi mắt xinh đẹp, sự ngây thơ vô hại ban đầu từng chút rơi tróc, thứ sót lại chỉ còn sự kiên định.
Tần Khả lấy cục gôm bên cạnh, tẩy đi vết bút chì rất nhẹ trên vở, tẩy sạch từ đầu tới cuối.
Thẳng tới hàng chữ trên cùng.
——
“Nguyện vọng thi cấp ba.”
Như nhớ tới điều gì, trong mắt Tần Khả xẹt qua tia căm hận, cô siết chặt cục gôm, mạnh tay tẩy đi năm chữ này.
...
Tần Khả bước xuống cầu thang gỗ.
Cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, có điều không mấy sâu đậm, chỉ nhớ nó là kiểu nhà lầu hai tầng xây từ thế kỷ trước, không gian trong nhà không lớn, một tầng chỉ hơn mười mấy mét vuông, ngay cả chỗ ăn cơm cũng chen chúc với phòng bếp, nhìn vào vô cùng chật chội.
Lúc này, gia đình Tần Yên một nhà ba người đang ngồi trong gian bếp nhỏ ăn cơm.
Thấy Tần Khả xuống, Tần Yên đang ngồi thất thần hai mắt chợt sáng rực, vội vàng buông bát đũa, chạy đến cạnh cô.
Tần Yên nắm lấy cổ tay Tần Khả, nháy mắt với cô một cái rồi kéo cô ra ngoài.
Sau lưng có tiếng Ân Truyền Phương chau mày gọi.
“Yên Yên, con không ăn cơm, lại lôi em ra đấy làm gì?”
“Bọn con có chút chuyện, lát rồi vào ngay.”
Tần Yên đáp, sau đó gấp gáp kéo Tần Khả ra cửa.
Cô ta không hề để ý, người phía sau từ trước tới giờ luôn là dáng vẻ ngây thơ vô hại, lúc này lại đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bóng lưng mình.
Tần Khả vĩnh viễn không quên, đời trước sau khi đào hôn, Tần Yên nghèo túng khổ sở vô cùng, được cô giúp đỡ về tiền tài vật chất, thế nhưng cô ta lại vì ghen ghét đố kỵ với mọi thứ Hoắc Trọng Lâu cho cô mà nhẫn tâm đẩy cô ra đầu xe ô tô đang lao tới. Cô càng không quên, cơn đau xé ruột gan khi chiếc xe nghiến qua đùi mình...
Cũng sau vụ tai nạn ấy cô mới biết, Tần Yên ngay từ đầu đã là người tâm địa rắn rết, chỉ tại cô quá ngu ngốc, coi sói dữ thành người thân.
Mà lúc này, Tần Khả tất nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy.
——
Hôm nay chính là ngày cuối cùng đăng ký nguyện vọng thi cấp ba.
Đời trước, cũng vào ngày này, Tần Yên rốt cục cũng thuyết phục được Tần Khả sửa nguyện vọng, ban đầu là từ cấp hai Càn Đức lên cấp ba Càn Đức, sau lại đổi thành một trường nghệ thuật trong thành phố.
Đời trước, mãi mấy năm sau cô mới nhìn rõ được bộ mặt thật của Tần Yên, Tần Khả vẫn luôn không hiểu cô ta làm vậy vì mục đích gì.
Đến mãi sau này, trong một buổi họp lớp, rốt cuộc cô cũng hiểu được chân tướng từ trong câu chuyện đùa vui của những người khác. Đơn giản vì trước khi vào cấp ba, trung học Càn Đức đột nhiên truyền nhau một tin đồn.
Nói rằng đại ca trên hệ cấp ba tên Hoắc Tuấn nhìn trúng cô bé Tần Khả học hệ cấp hai.
Mà Tần Yên là một trong số những người trung thành ái mộ Hoắc Tuấn.
“Tiểu Khả, chuyện kia em nghĩ thế nào rồi?”
Kéo ra tới cửa, Tần Yên nóng lòng hỏi.
“...”
Tần Khả cúi đầu, như hơi do dự. Cần cổ nhỏ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tưởng chừng một bàn tay cũng có thể bẻ gãy.
Trắng nõn xinh đẹp, yếu ớt mảnh mai.
Trong mắt Tần Yên thoáng qua tia ganh ghét.
Cô ta hiểu rõ, không chỉ cái cổ xinh đẹp, chính khuôn mặt thanh thuần đẹp đẽ của đứa em gái ‘nhặt về’ này khiến cho biết bao nam sinh không thể rời mắt.
Nhất định cô ta phải làm cho Tần Khả biến mất khỏi tầm mắt Hoắc Tuấn.
Tần Yên âm thầm cắn răng, ngoài mặt vẫn cố gắng nở nụ cười, tiếp tục khuyên.
“Tiểu Khả, nghe lời chị, làm chuyện mình thích mới là quan trọng nhất. Hơn nữa em có thiên phú về vũ đạo, nếu không vào học viện nghệ thuật thì thật đáng tiếc.”
Tần Yên quan sát vẻ mặt Tần Khả, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, cô em gái trước mặt bất chợt ngẩng đầu lên.
Vẫn là khuôn mặt tươi cười vô tội mà đơn thuần.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, giờ em sẽ tới trường tìm giáo viên thay đổi nguyện vọng.”
“... Thật sao?”
Tần Yên kìm nén sự vui sướng để không kêu lên, ngay sau đó mới nhận ra mình hơi lố, vội vàng che dấu, kéo tay Tần Khả cười nói.
“Chị mừng cho em! Chỉ là thời gian cũng không còn sớm nữa,