Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Biên tập: Xiaoxin
Chiếc xe lửa màu xanh chạy trên đường ray phát ra tiếng ầm ầm của động cơ. Ôn Uẩn Chi dựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt hướng ra bên ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp, những cánh đồng lúa bát ngát, những dáng người mảnh mai như cây liễu đón gió mà bay phất phớt lướt qua khung cửa sổ.
Công ty bố cô đang đứng trên bờ vực phá sản, khắp nơi đều đòi kiện ông ấy. Mẹ cô bị giữ lại Singapore, cấm xuất cảnh ra nước khác.
Từ ngày trong nhà xảy ra chuyện, vì tránh làm liên lụy đến cô, ngay lập tức trong đêm cậu cô đã đặt vé máy bay, sắp xếp người đưa cô ra sân bay.
Đầu tiên, cô từ thủ đô bay đến sân bay của thành phố N, rồi lại từ thành phố N ngồi xe lửa đến quê của bố cô – huyện Thanh Thành.
Trong trí nhớ của mình, cô chỉ đến Thanh Thành một lần khi còn bé.
Radio nhắc nhở còn năm phút nữa sẽ đến trạm. Cô đứng dậy, đi đến cửa xe gần đó lấy hành lý của mình, hai chiếc vali kích cỡ 28 inch, trên vai đeo một cái ba lô.
Chuyến xe này rất vắng khách, trong toa của cô không có đến nỗi năm người.
Chị tiếp viên cầm bộ đàm đi ngang qua, Ôn Uẩn Chi ngẩng đầu: “Chị ơi, cho em hỏi từ đây đi đến Hoa viên Thanh Tuyền thì đi như thế nào ạ?”
Chị tiếp viên là người huyện Thanh Thành, nhẫn nại trả lời cô: “Em đi ra khỏi trạm rồi bắt xe buýt số 1.” Chị tiếp viên liếc mắt đến hành lý của cô, nói tiếp: “Hành lý của em nhiều quá, gọi taxi thì tiện hơn.”
Ôn Uẩn Chi nhoẻn miệng cười rồi nói cảm ơn. Đối phương xua tay nói không có gì.
Một lát sau, Ôn Uẩn Chi đẩy hành lý ra khỏi trạm.
Trên con đường phố nhỏ hẹp, có vài ba chiếc xe gắn máy đậu vào một chỗ. Các bác tài xế, xe ôm đang nói chuyện phiếm liếc mắt sang đánh giá cô.
Một chiếc taxi màu xanh chạy lại, cô vẫy tay bắt xe.
Chiếc xe chạy chầm chậm rồi dừng lại, tài xế ló đầu ra, dùng tiếng địa phương hỏi cô muốn đi đâu.
Ban đầu cô không hiểu, sau đấy thì dùng tiếng phổ thông đáp lời, “Bác tài, cháu muốn đến Hoa viên Thanh Tuyền.”
Tài xế “ừ” một tiếng, nhìn thoáng sang hành lý của cô, ông ấy xuống xe mở cốp sau rồi bỏ hành lý của cô vào trong.
Vali của cô quá to nên chỉ để được một cái. Cái còn lại chỉ có thể để ở ghế sau. Ôn Uẩn Chi mở cửa xe ngồi vào trong, “Cảm ơn chú.”
Tài xế nhếch miệng cười, dùng tiếng phổ thông không mấy thành thạo của mình nói không có gì.
Ôn Uẩn Chi ngồi vào ghế phụ, điều hòa trong xe khiến cái nóng trên người cô vơi đi không ít.
Bác tài xế dùng tiếng phổ thông cứng ngắc hỏi cô, “Cháu gái, cháu về quê đúng không?”
Ôn Uẩn Chi hơi ngẩn người, “À, dạ.”
Bác tài xế, “Cháu đi làm ở đâu vậy?”
Ở nơi này có rất nhiều người chỉ mới mười mấy tuổi đã ra ngoài làm thuê nên tài xế hiểu nhầm Ôn Uẩn Chi cũng như thế.
Ôn Uẩn Chi cười cười, “Cháu học lớp 12 ạ.”
Cô còn nói thêm một câu: “Nghỉ hè nên cháu đi du lịch ạ.”
Tài xế gật đầu. Ước chừng tầm một tách trà[1], xe dừng lại trước trạm xe buýt.
[1]Từ ngữ dùng để chỉ thời gian ở Trung Quốc. Một tách trà thường có thời gian là 10-14,4 phút. Nguồn: baidu.
“Bao nhiêu tiền vậy ạ?” Ôn Uẩn Chi lấy ví tiền trong ngăn nhỏ của ba lô.
“10 tệ.”
Ôn Uẩn Chi mở thẳng tờ tiền giấy 10 tệ rồi đưa cho tài xế. Sau khi nhận tiền, bác tài xuống xe giúp cô lấy hành lý.
Ôn Uẩn Chi lại một lần nữa nói cảm ơn. Tài xế xua tay nói không có việc gì, sau đó ngồi vào ghế lái mà lái xe rời đi.
Trên đường, những chiếc xe chạy tới chạy lui. Không khí thì oi bức, ẩm ướt. Ôn Uẩn Chi lấy điện thoại trong ba lô, bấm số điện thoại bàn của ông bà nội.
Người nhận điện thoại là ông nội, cô nói với ông rằng mình đã đến Hoa viên Thanh Tuyền, đang đứng ở trạm xe buýt gần đó.
“Chi Chi đến rồi sao. Để ông gọi anh Đường ra đón cháu.”
Anh Đường là con trai bác cả, tên là Ôn Thiếu Đường.
Mẹ cô - Cố Uyển Nghi nói với Ôn Uẩn Chi rằng hai mươi năm trước, gia đình bác lớn đã chuyển ra ở riêng.
Hai vợ chồng bài bạc, chỉ trong vài năm đã mất hết tiền bạc, của cải.
Những năm gần đây vợ chồng họ kinh doanh ít trái cây, thường hay vay tiền của bố cô.
Ôn Uẩn Chi ngồi trên băng ghế ở trạm xe buýt, lướt lướt điện thoại di động. Một mảng trống trơn, ngay cả số điện thoại của một người cũng không có.
Vài hôm trước, cậu đưa cho cô chiếc điện thoại mới này. Ngoại trừ ông ấy ra, người ở thủ đô, bất kể là ai cũng đừng giữ liên lạc.
Cô thoát ra khỏi giao diện chim cánh cụt[2], từ bỏ ý nghĩ add[3] bạn thân của mình.
[2]Ứng dụng QQ.
[3]thêm
“Ôn Uẩn Chi?” Giọng nói người con trai truyền đến.
Ôn Uẩn Chi ngẩng đầu, người đến cao tầm 1m78, tóc dài vén qua một bên, nhuộm xanh, mặc áo ngắn tay màu lam, quần jeans ống bó lưng thấp.
Mặt mũi đẹp trai, sáng láng. Ấn đường của anh ta có hai phần tương tự với bố cô – Ôn Hành Chỉ.
Ôn Uẩn Chi nhếch môi cười lễ phép, “Anh Thiếu Đường.”
Cô mặc áo hai dây màu xanh lục bên trong, áo dệt kim màu trắng khoác ngoài, phía dưới là chiếc quần jeans xanh nhạt chín tấc, mang đôi AJ[4] mẫu kinh điển.
[4]Air Jordan.
Nếu như đây không phải em gái của mình, Ôn Thiếu Đường sẽ huýt vài tiếng sáo.
“Đại mỹ nữ!” Cậu ta cười cười rồi cảm thán.
Ôn Uẩn Chi cười nhạt, nói: “Đi hướng nào ạ?”
Cô không biết địa chỉ cụ thể nhà ông bà nội, chỉ nhớ là ở Hoa viên Thanh Tuyền.
Ôn Thiếu Đường nhìn thoáng qua hành lý của cô, “Em mang theo nhiều đồ thế!”
Ôn Uẩn Chi ngại ngùng cười một tiếng, “Cũng được mà.”
Ôn Thiếu Đường bĩu môi nói đồ đạc của con gái rõ lắm. Cậu ta đẩy một cái va li, “Đi bên này.”
Ôn Uẩn Chi bỏ điện thoại vào túi, đẩy cái va li còn lại đi theo sau.
Trên đường đi, Ôn Thiếu Đường nói chuyện phiếm với Ôn Uẩn Chi, sau đó thi thoảng “ừ ừ” đáp lại.
Nơi này vẫn chưa phá bỏ hay giải tỏa, những căn nhà cũ kỹ từ mười mấy năm trước, tường trắng ngói thanh, làn khói nhẹ lượn quanh, trên cột điện có vài con chim sẻ bay đến, chốc chốc lại bay đi.
Hình 1: tường trắng ngói xanh
Trên vách tường hai bên ngõ dán đầy các loại tờ rơi quảng cáo, thùng rác màu xanh lá đặt ở đầu ngõ, có vài con ruồi bay lượn trên không.
Mùi của nó khá khó chịu, Ôn Uẩn Chi bất giác giơ tay che mũi.
Một chàng trai cao to mặc áo ngắn tay màu đỏ, quần tây đen đi đến trước mặt. Tóc cắt đầu đinh, mắt mí lót, xương chân mày và góc mũi trán cao hơn người Châu Á. Vừa nhìn đã biết cậu ta là con lai.
Đối phương không lạnh không nhạt nhìn thoáng qua cô, rồi bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Đối với người vừa đến, gương mặt Ôn Thiếu Đường hiện ra chút ý cười, “Anh Viêm.”
Người gọi là “anh Viêm” không lên tiếng, đi qua bọn họ, dáng người cao gầy mà rắn rỏi.
Sắc mặt Ôn Thiếu Đường hơi đổi, đáy mắt hiện lên chút tức giận.
Biết anh trai mình xấu hổ, Ôn Uẩn