Chương 12: Chàng trai mới lớn nổi loạn và thiên nga trắng
Edit: Tử Điệp
Beta: Lệ Thu & Xiaoxin
Ôn Uẩn Chi về nhà tắm rất lâu, da thịt bị cô xoa đỏ lên.
Trong hai ngày nghỉ phép sau đó, cô không vui vẻ lắm, ông bà nội hỏi Ôn Thiếu Đường em cậu bị làm sao vậy, Ôn Thiếu Đường chỉ đành bảo cô được bà dì ghé thăm nên ảnh hưởng tâm trạng.
Ôn Thiếu Đường càng ngày càng cảm thấy khó chịu, nhất quyết muốn báo thù tên tóc vàng và tên vạm vỡ kia. Sáng sớm chủ nhật liền đi ra ngoài.
----
Đến thứ hai, Ôn Uẩn Chi nỗ lực không nghĩ đến cảnh tượng đêm đó nữa, điều chỉnh tâm trạng xong thì cố gắng đi học như bình thường.
Cuộc sống phổ thông của cô chỉ gồm phòng học và phòng tập, hai nơi tạo thành một đường thẳng. Cô không xuống căn tin mà Ôn Thiếu Đường mang đồ ăn cho cô.
Thời gian thoảng trôi, thoắt cái đã đến thời điểm thi giữa học kỳ.
THPT số 1 Thanh Thành tổ chức thi tập trung, trường sẽ sắp xếp phòng thi cho từng khối lớp theo mã số học sinh.
Ôn Uẩn Chi vì là học sinh mới nên mã số học sinh ở phía cuối. Phòng thi cô đang ngồi là phòng cuối cùng của trường, học sinh đều là những người có điểm môn Lý kém nhất.
Khi cô đến phòng thi, cả lớp đang ồn ào.
Tạ Phi, Liễu Văn Văn, Vương Giai và một nam sinh cùng lớp cũng cùng phòng thi với cô.
Tạ Phi hỏi cô ngồi ở đâu.
Cô chỉ xuống hàng cuối cùng của tổ thứ tư. Tạ Phi liền nói: “Tớ ngồi cạnh cậu.” Cậu ta cười: “Chốc nữa cho tớ chép đáp án đi, tớ sẽ hậu tạ cậu một bữa ăn.”
Ôn Uẩn Chi kéo ghế ngồi, dùng khăn giấy lau qua: “Cậu học đến lớp mười hai rồi còn gian lận à.”
Cô dùng lời lẽ chính nghĩa khiến Tạ Phi dở khóc dở cười.
Cậu ta lượn lờ quanh cô: “Cho tớ nhìn một chút đi mà, thi giữa kỳ lần này cần phụ huynh ký xác nhận. Đến lúc đó, điểm tớ quá thấp thì về nhà bố mẹ sẽ giết tớ mất.”
Ôn Uẩn Chi ngồi xuống, lại cầm giấy lau mặt bàn: “Tạ Phi, cậu có muốn thi đại học không?”
Tạ Phi tạm ngừng chốc lát, thành thật nói: “Không muốn.”
Ôn Uẩn Chi giương mắt nhìn cậu ta: “Vậy cậu có tính toán gì cho tương lai chưa?”
Đôi mắt của cô thật đẹp, trong lòng Tạ Phi khẽ động, chậm rãi nói: “Chưa từng nghĩ đến, tớ không có sở thích gì, lại càng không biết tương lai muốn làm cái gì.”
“Nhưng bây giờ cậu vẫn có thể ngồi trong phòng học mà học.” Ôn Uẩn Chi thong thả trả lời: “Nếu như vậy, cậu càng phải nghiêm túc, không thể quá buông thả. Dẫu sao thì đây là chuyện duy nhất bây giờ cậu có thể làm được.”
Ý thức được bản thân đang giảng đạo lý, cô hơi lúng túng cười: “Xin lỗi, tớ nói nhiều quá.”
Tạ Phi bình thường đối với cô khá tốt, cô xem cậu như bạn bè nên mới nói lời thật lòng.
Tạ Phi không quá bận tâm, khoát tay nói: “Cậu nói cũng đúng.”
Thật ra, Tạ Phi rất hâm mộ kiểu người như Ôn Uẩn Chi, biết sở trường của bản thân là gì, thích cái gì và muốn làm gì.
Chứ không phải cái gì cũng mờ mịt như cậu.
Trầm ngâm hồi lâu, cậu quyết định nói cho cô biết: “Ba mẹ tớ định cho tớ đi du học, có lẽ học kỳ sau sẽ chuyển trường.”
Nhà cậu ta là một trong số ít những gia đình khá giả ở huyện Thanh Thành, trong nhà còn có một người anh cả đang đi công tác ở nước ngoài, trưởng bối định để cho cậu ta đi du học lấy tiếng.
Uẩn Chi nhìn cậu chốc lát, thật ra tương lai của người này cũng không đáng lo lắm: “Đến lúc đó tự cậu nhìn được bao nhiêu thì nhìn.”
Cô nói bóng nói gió, ý là đồng ý cho cậu chép đáp án. Tạ Phi nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích: “Lát nữa tớ mời cậu một bữa.”
“Không cần khách sáo.”
Tạ Phi vẫn dai dẳng: “Cậu chuyển đến lâu như vậy mà chúng ta còn chưa ăn cùng bữa nào.”
Ôn Uẩn Chi không còn cách nào khác đành phải nói: “Thi xong rồi tính.”
Như nhớ đến cái gì, cô cười nói thêm: “Tạ Phi này, cậu có năng lực giao tiếp rất tốt, tương lai nhất định sẽ có không ít mối quan hệ.”
Tạ Phi lúc này mới nhận ra, mặc dù cô rất ít chung đụng cùng người khác nhưng trong thời gian ngắn có thể quan sát thấu đáo một người.
Cậu hiểu ý, cười đáp: “Tớ và A Viêm là ví dụ điển hình của việc dùng mạng lưới quan hệ làm tài nguyên.”
Ôn Uẩn Chi cười mà không nói. Nghe nói Cố Viêm Sinh là thiên tài của ban tự nhiên, như vậy nếu không ngoài dự đoán, tương lai cậu ta nhất định có thể làm chuyện lớn.
Buổi chiều của môn thi cuối cùng, trời đổ mưa to.
Ôn Uẩn Chi nộp bài sớm nửa tiếng so với thời gian quy định, cô làm bài với tốc độ cực nhanh, nếu không phải có quy định của trường cô còn nộp sớm hơn.
Cô chân trước mới ra khỏi phòng thi, Tạ Phi chân sau cũng đem bài lên nộp theo. Cậu hoàn toàn không biết làm, không muốn phải ngồi dày vò tại phòng thi.
Nhanh chân bắt kịp Ôn Uẩn Chi, cậu rủ cô cùng đến phòng ăn.
“Cậu có mang ô không?” Ôn Uẩn Chi nghiêng đầu hỏi cậu.
“Không mang, nhưng tớ có thể nhờ người đem đến.” Tạ Phi lấy di động ra gửi tin nhắn.
“Nhưng bây giờ lớp 12 cũng đang thi mà.” Mưa ập đến bất chợt, mọi người đều ở trong phòng thi, rất ít người mang theo dù.
“Có một đàn em tớ quen đã thi xong, đang nằm trong ký túc xá.”
Ôn Uẩn Chi cứng họng. Vòng tròn bạn bè của Tạ Phi vươn đến cả lớp dưới, cô cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Đà en của Tạ Phi cực kỳ mau lẹ, đi dép lê, ống quần cuộn đến đầu gối, cầm một chiếc ô to đi trong mưa.
Cậu ta kêu một tiếng Tạ Phi, sau đó cố tỏ vẻ đẹp trai nhìn Ôn Uẩn Chi: “Xin chào, người đẹp.”
Cậu ta đã từng nhìn thấy ảnh của Ôn Uẩn Chi trên Tieba của trường, mặc dù sau đó cả bài đăng và tấm ảnh của cô đều bị hack mất nhưng cậu đã nhanh chóng lưu lại.
“Chết tiệt.” Tạ Phi oán trách: “Cô ấy là người mày có thể cua sao? Hửm? Nhanh đem dù đến đây.”
Cậu đàn em cười hì hì. Theo lời dặn của Tạ Phi, cậu cầm hai cây dù đến.
“Cái còn lại đưa cho A Viêm.” Tạ Phi cầm lấy dù.
“Lâu rồi không gặp anh Viêm.” Đàn anh cười nói: “Em vừa hay có mấy đề toán muốn hỏi anh ấy.”
Ôn Uẩn Chi thuận miệng hỏi: “Sao không hỏi giáo viên của em?”
“Thầy giáo của bọn em sau khi xem qua câu hỏi bảo là vượt quá phạm vi đề cương, sau đấy không trả lời tiếp.” Đàn em bĩu môi: “Em cảm thấy sự thật là thấy ấy không biết giải mới đúng.”
Ôn Uẩn Chi bật cười. Tạ Phi hỏi cậu đàn em ấy giáo viên Toán bây giờ của bọn họ là ai.
Đàn em chưa kịp trả lời thì thấy Cố Viêm Sinh từ trên lầu đi xuống, Lưu Dương đi cùng với cậu.
Vài người quen gặp nhau, Tạ Phi sắp xếp: “Tôi dùng chung với Dương tử, A Viêm và Uẩn Chi, Hiên Hiên mày tự dùng của mình.” Hiên Hiên là đàn em, tên đầy đủ là Văn Hiên.
Ôn Uẩn Chi mở miệng, muốn hỏi cô có thể một mình xài một cái dù được hay không, để đàn em và Cố Viêm Sinh dùng chung. Lúc này, có một nam sinh gọi Tạ Phi, hỏi: “Có dù không? Người anh em.”
Trừ Tạ Phi, mọi người đều không quen nam sinh này.
Tạ Phi trả lời nam sinh kia: “Nếu mày cũng đến căn tin thì xài chung dù với bạn tao này.” Cậu ta hất cằm về hướng Văn Hiên.
Cậu ta bảo không thành vấn đề.
Ôn Uẩn Chi đành nuốt lời muốn nói xuống. Tạ Phi, Văn Hiên nhanh chóng mở dù ra, mỗi người mang theo một người nữa rời khỏi tòa nhà dạy học.
Cố Viêm Sinh liếc mắt nhìn Ôn Uẩn Chi đứng đằng xa. Bộ dáng này là đang chê cậu phiền phức hửm, cậu có làm cho người ta chán ghét sao?
“Cậu tự cầm đi.” Cậu ném dù cho Ôn Uẩn Chi, không đợi cô kịp phản ứng đã đi vào trong mưa, thong thả bước