Chương 25: Phản kích.
Chuyển ngữ: An Linh
Biên tập: Xiaoxin
Lúc thức giấc kéo rèm cửa sổ nhìn ra xa xa, Ôn Uẩn Chi bị cảnh tượng bên ngoài khiến mình ngây ngẩn. Sườn núi như được rắc thêm một lớp đường trắng, dốc rừng tùng xanh ngắt, bạch dương khô vàng, xanh xanh vàng vàng cùng với tuyết và mây trắng xen lẫn một vùng, tạo thành một bức tranh cảnh tuyết ban mai.
“Chi Chi, dậy đi cháu.” Giọng bà nội Ôn vang lên từ ngoài cửa.
“Vâng ạ!” cô cao giọng đáp lại.
Vệ sinh cá nhân xong, Ôn Uẩn Chi nói với ông bà nội đã bắt đầu vào đông, sau này không cần phải dậy sớm làm bữa sáng cho cô nữa.
“Căn tin trường có bán, trên đường cũng có bán đồ ăn sáng.” Cô nói.
Ông nội Ôn: “Sạp hàng ven đường không đảm bảo vệ sinh. Đồ ăn của căn tin cháu lại ăn không quen.” Sống chung mấy tháng, họ hiểu rõ đứa cháu gái từ nhỏ đã sống trong quần là áo lụa, tính khí có chút tiểu thư, chú trọng lại kén chọn.
“Cháu ăn quen rồi ạ.” Cô nhẹ nhàng nói. Thật ra thì số lần cô đến căn tin không quá năm lần.
Bà nội Ôn bùi ngùi: “Cũng không còn làm được mấy ngày nữa.”
Đúng là cô sắp phải quay về thủ đô, hai ông bà cũng không còn mấy dịp để nấu bữa sáng cho cô nữa.
Cô kéo ghế trước bàn ăn ra, ngồi xuống, “Ông bà nội về thủ đô với cháu đi, bố mẹ rất nhớ hai người.”
Bà nội đặt cốc sữa đậu nành trước mặt cô, nói trêu: “Mẹ cháu chả nhớ ông bà đâu.”
Trong lòng bà cụ hiểu rõ cô con dâu thứ hai sinh ra đã ngậm thìa vàng là người thế nào. Con cháu tự có phúc của con cháu, ông bà cụ hai người sắp về với đất cũng không muốn đến quấy rầy.
“Ai nói!” Ôn Uẩn Chi nói dối mà không vấp: “Trước khi cháu tới đây, mẹ còn nói năm nay phải đưa hai ông bà về để cùng ăn tết đấy!
Hai ông bà nở nụ cười hiền từ, không vạch trần lời nói dối thiện ý của cô cháu gái, giục cô mau ăn sáng rồi còn đến trường.
Trước khi đi học, Ôn Uẩn Chi còn dặn dò ông bà nội về phòng để ngủ lại giấc. Hai ông bà cười đồng ý, nhìn gương mặt giống Ôn Thiếu Đường vài phần của cô, trong lòng càng chua xót. Lúc Ôn Thiếu Đường vẫn còn cũng sẽ nói với hai người họ như vậy.
//
Cố Viêm Sinh đến nhà Trương Huệ, vợ chồng Trương Huệ và La Thường Canh coi cậu như con ruột mình, trong nhà còn để cho cậu một phòng riêng.
Cậu bị Cố Gia Khải đuổi ra ngoài cả đêm, vợ chồng hai người vô cùng tức giận song cũng đau lòng không thôi.
Cậu dậy sớm, quen cửa quen nẻo vào phòng bếp làm bữa sáng cho cả nhà. Ăn cháo xong, chào vợ chồng Trương Huệ một tiếng rồi bước nhanh ra cửa.
Nhà của La Thường Canh ở nơi khá hẻo lánh, nếu không phải ngày họp chợ thì con đường này khá vắng vẻ và ảm đạm, hai bên đường chỉ có vài ba hộ gia đình mở cửa tiệm buôn bán.
Quần áo trên người phong phanh, gió mùa đông lạnh thổi qua khiến cậu không khỏi rùng mình.
Nhìn thấy Hoàng Mao cùng một đám du thủ du thực, vẻ mặt cậu lạnh tanh.
Tên đầu sỏ Dương Triết ẩu đả với Ôn Thiếu Đường đã vào đồn cảnh sát, mấy tên đàn em cắc ké còn lại đi theo Hoàng Mao lăn lộn trên con đường này. Quẹo trái tám trăm mét nữa là đến trường dạy nghề Thanh Thành.
Một tên đầu húi cua gọi cậu lại: “ Ồ! Anh Viêm đi học kìa!”
Cậu không lên tiếng trả lời. Một tên tóc mái xéo trong đám đó lại kêu lên: “Anh Viêm làm điếu hẵng đi chứ.”
Nếu như là lớp mười một trước đây, Cố Viêm Sinh sẽ tám nhảm với bọn họ một lúc. Nhưng hiện tại cậu không rảnh, cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm.
Sự lờ đi của cậu trong mắt mọi người mà nhìn thì là một kiểu khinh thường không nói ra.
Nhớ đến cái chết thảm của bố mình và bàn tay phải bị gãy, Hoàng Mao cố tình nhổ một bãi nước bọt về phía cậu.
Cố Viêm Sinh dừng bước, ngước mắt nhìn hắn, hàng lông mi dài rậm nhẹ chớp, “Mày không cần cái tay còn lại nữa?”
Cậu không giận mà uy làm cho đám người tại chỗ không dám thở mạnh một tiếng.
Hoàng Mao tức giận đến nghiến răng, trên mặt lại giả bộ nịnh nọt: “Thứ lỗi, thứ lỗi mắt em bị mù, nhổ không đúng chỗ.”
Mặt Cố Viêm Sinh lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi nhấc chân bỏ đi. Nếu không phải đang vội đến trường bây giờ thì cậu sẽ khô máu với bọn này một trận .
Bóng lưng cậu dần khuất, đám người liền ném ra những lời độc địa sau lưng: “Cmn chuồn nhanh vãi!”
Đầu húi cua: “Nhìn cái điệu bộ chó khinh người của thằng đó.”
Tên tóc mái xéo bật lửa châm thuốc nhìn Hoàng Mao, “Cứ đánh với nó một trận, dạy dỗ nó chút.”
Có người yếu ớt nói: “Cố Viêm Sinh đánh nhau ác lắm, không đứa nào đánh lại nó đâu.”
Tóc mái xéo nhướng mày: “Chúng ta mười mấy người nhào vào, còn sợ nó?” Nói đến đây lại nhìn qua Hoàng Mao: “Anh Mao nói xem.”
Hoàng Mao lúc trước mất mặt trước mặt mọi người, hừ một tiếng, “Sớm muộn gì cũng tìm nó tính sổ.”
\\\\
Đến trường học, đầu giờ học Chu Ninh hẹn Ôn Uẩn Chi lên sân thượng.
Cô ấy kể lại cho Ôn Uẩn Chi nghe chuyện tối qua Lương Thần nói cho mình biết.
Cuối cùng nói, “Cậu ta là loại người ỷ vào người khác để ức hiếp người cậu ta ghét, sau đó lại làm ra vẻ không liên quan đứng xem náo nhiệt. Tớ cảm thấy việc Dương Triết gọi người đánh anh họ cậu chắc chắn là do cậu ta xúi giục.”
Ôn Uẩn Chi cau mày, “Nhưng mà Dương Triết nói là hắn chướng mắt anh tớ nên mới gọi người hội đồng anh ấy, không thấy nhắc đến Liễu Văn Văn.”
Đây là lời khai của Dương Triết, hắn bị đồng bọn phản bội nên phải lãnh sáu năm tù.
Chu Ninh ngay tức thì nói: “Dương Triết thích cậu ta, đương nhiên sẽ không khai cậu ta ra.”
Ôn Uẩn Chi cẩn thận quan sát cô ấy, phát hiện ra cô gái trước mắt tuy mặt mũi thanh tú nhưng ánh mắt lại có thêm mấy phần cứng cỏi và thù địch. Khác hẳn với Chu Ninh luôn trầm lặng và nhút nhát trong trí nhớ của cô.
Thì ra trong cuộc sống thường ngày mà cô không biết, Chu Ninh không chỉ thay đổi về cân nặng mà còn cả suy nghĩ cũng đổi khác. “Chu Ninh, cậu hiểu rất rõ Liễu Văn Văn sao?”
Chu