Chương 31: Gặp lại nhau
Edit: Xiaoxin
7 giờ tối, Ôn Uẩn Chi về đến thủ đô. Cố Hướng Nam đến sân bay đón cô.
Cô kể cho Cố Hướng Nam về thu hoạch chuyến đi lần này. Anh nói: “Cho dù anh ấy ở đâu, miễn còn sống là tốt rồi.”
Trong lòng cô bùi ngùi, không sai. Cho dù ở đâu, miễn còn sống là tốt rồi.
Buổi chiều hôm sau, cô đến nhà hàng tư nhân đã hẹn trước với Lưu Dương và Tạ Phi.
Nhân viên ăn vận chỉnh tề hỏi cô có hẹn trước hay không, cô nói tên Lưu Dương, đối phương lễ phép dẫn cô đến căn phòng nằm bên trái ở tầng hai. Cô giơ tay gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh đàn ông “mời vào”.
Cánh cửa mở ra, nhân viên nghiêng người giơ tay ra hiệu cho cô vào trong phòng. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, nhân viên cũng rời đi.
Tạ Phi, Lưu Dương ngẩn ngơ nhìn Ôn Uẩn Chi. Hình như, cô giống hệt như hồi cấp 3. Gương mặt và khí chất vẫn như xưa. Thật thần kỳ, cho dù thời gian vô tình đến thế nào, thì cô vẫn không hề thay đổi.
“Không nhận ra tớ à.” Ôn Uẩn Chi nhoẻn miệng cười, cô để túi xách xuống rồi kéo ghế ra ngồi.
Tạ Phi lấy lại tinh thần, cười nói: “Sao có thể chứ? Uẩn Chi, cậu vẫn đẹp như vậy. Gặp lại cậu, tôi cảm giác như quay về thời thanh xuân của mình.”
Vẫn là cái miệng dẻo quẹo, Ôn Uẩn Chi không nhịn được mà cong mày, “Tạ Phi, miệng cậu vẫn dẻo như xưa.”
Tạ Phi cười hihi làm lộ ra cái răng cửa vừa to vừa trắng. Lưu Dương bùi ngùi: “Chúng tôi già rồi, chỉ có Uẩn Chi là không thay đổi.”
Ôn Uẩn Chi chỉ cười không nói. Chỉ có mẹ cô là người có trú nhan thuật, nhìn bên ngoài thì cô và mẹ chẳng khác nhau là mấy.
Tạ Phi nhấn chuông, bảo phục vục mang món lên. Đồng thời, anh đưa thực đơn cho Ôn Uẩn Chi, nói cô gọi món mình thích ăn.
Ôn Uẩn Chi gọi hai món rau củ đơn giản. Mười nay năm, cô kiểm soát cân nặng rất chặt, ăn rất ít những món mặn.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện về tình hình dạo gần đây của mình. Năm đó, Lưu Dương đậu cao đẳng TDTT ở thành phố S. Hai năm gần đây thì đến thủ đô để tiến thân.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Phi và mấy người Hoa kiều thành lập công ty. Nhưng mười năm đã trôi qua, công ty đã phá sản.
“Sau đó tôi vừa ăn chơi vừa làm mấy việc lặt vặt.” Khi về nước, anh tình cờ gặp Lưu Dương ở phòng tập thể hình.
Lưu Dương hớp một ngụm rượu, “Mày làm việc lặt vặt là làm cái gì.”
Tạ Phi lấy khăn giấy lau miệng, “Hai người có biết vì sao tôi làm linh tinh không?”
Ôn Uẩn Chi cổ vũ hỏi vì sao.
Tạ Phi thở dài một hơi, thần sắc như thể không biết làm sao: “Vì không làm linh tinh, tôi buộc phải thừa kế tài sản gia đình gồm mười chữ số.”
Ôn Uẩn Chi bật cười. Lưu Dương cười mắng: “Mẹ mày, đang nói tiếng người phải không!”
Tạ Phu gật gù đắc ý, trong mắt chứa đầy ý cười.
Buổi gặp mặt diễn ra trong hai giờ đồng hồ. Tạ Phi ngỏ lời muốn đưa Ôn Uẩn Chi về nhà, cô bảo không cần, cô có người đến đón.
Tạ Phi cười cười, đoán mò: “Bạn trai hay là người theo đuổi?”
Ôn Uẩn Chi đáp: “Là em họ.”
Ba người ra bên ngoài nhà hàng. Tạ Phi lại lần nữa nhắc đến Cố Viêm Sinh, tỏ vẻ chắc chắn anh ấy đang ở xó nào hưởng thụ cuộc sống giàu sang.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, một chiếc Lamborghini chầm chậm chạy đến, dừng trước cửa nhà hàng. Người ở ghế lái xuống xe, đi vòng qua đầu xe, nhìn về hướng Ôn Uẩn Chi. “Chị.”
Ôn Uẩn Chi giới thiệu ba người đàn ông với nhau. Năng lực giao tiếp của Tạ Phi ngày càng tăng, thân thiệt cùng nhiệt tình tiến lên phía trước đốt điếu thuốc cho Cố Hướng Nam, nói mình năm đó và Ôn Uẩn Chi không chỉ là bạn bè bình thường.
Cố Hướng Nam nhìn một cây hàng hiệu trên người anh ta, đồng hồ đắt tiền, rồi nhìn sang Ôn Uẩn Chi, thấy trong mắt cô xẹt qua ý cười bất đắc dĩ. Thế là anh trò chuyện với anh bạn tốt đôi câu, hai người thêm Wechat, tỏ ý hôm nào hẹn nhau ăn bữa cơm.
Nói chuyện không bao lâu thì chào tạm biệt nhau. Cố Hướng Nam chở Ôn Uẩn Chi rời đi. Tạ Phi thoáng nhìn chiếc Lamborghini đằng xa, “Biến số xe cũng ngầu lắm anh trai.”
Lưu Dương nhìn chiếc xe dần dần biến mất: “Nhà Uẩn Chi có phải rất giàu không?”
Tạ Phi cảm khái: “Dù sao thì chắc chắn là giàu hơn chúng mình. Ông ngoại cậu ấy không phải nói, nội công thâm hậu.”
Anh đến Bắc Kinh làm việc, những công việc liên quan đều đã chuẩn bị chu đáo. Hầu hết các sếp lớn anh đều biết, cậu Ôn Uẩn Chi – Cố Kỳ Sâm là một trong số đó.
Lưu Dương: “Cậu nói xem, nhà cậu ấy sẽ đồng ý Cố Viêm Sinh sao?”
“Nhà càng giàu càng quan tâm đến việc môn đăng hậu đối.” Nghĩ đến hình như Ôn Uẩn Chi vẫn còn có ý với Cố Viêm Sinh, Tạ Phi tiếp tục nói: “Nhưng Uẩn Chi phải thật lòng, người nhà cô ấy sẽ đồng ý thôi.”
\\
Có phương thức liên lạc với Ôn Uẩn Chi, Chu Ninh thường nhắn Wechat với cô. Chủ đề vẫn là việc sang năm cô ấy tổ chức đám cưới nên mời cô làm phù dâu. Cô bày tỏ mình không thành vấn đề.
“Hai ngày này cậu có thời gian không, có thể đến Vũ Hán chơi với tớ.” Chu Ninh nhiệt tình mời mọc.
“Ôn Uẩn Chi đồng ý. Cô đến thành phố N chào hỏi nhà bác cả, mang cho họ rất nhiều quà. Sự ra đời của cậu con trai như là một món quà mà ông trời mang lại cho vợ chồng Ôn Thanh Sơn để xoa dịu nỗi đau của sự ra đi của cậu con trai lớn. Nhờ phúc của bố mẹ Ôn Uẩn Chi, cuộc sống của gia đình Ôn Thanh Sơn ở thành phố N rất tốt.
Năm đó, khi cậu con trai Ôn Niệm Đường chào đời, Cố Uyển Nghi đã thuê bảo mẫu, người giúp việc để bù đắp những áy náy trong lòng.
Tiểu Đường năm nay đã hơn 8 tuổi, gương mặt cậu trông không khác gì với Ôn Thiếu Đường. Bác gái xúc động, mặt mũi con cháu nhà họ Ôn đều có nét tương tự.
“Uẩn Chi,” Bà ấy hơi ngại: “Bác và bác trai định đưa Niệm Đường chuyển đến thủ đô, cháu nghĩ xem. Nếu có hộ khẩu ở đó, tương lai của em Đường cháu cũng tốt hơn rất nhiều.”
Ôn Uẩn Chi chăm chú nghe bác gái nói xong. Im lặng trong giây lát rồi nói, “Vậy quán của của hai người thì sao ạ?” Vợ chồng Ôn Thanh Sơn mở một nhà hàng ở trung tâm thành phố N. Việc kinh doanh của nhà hàng phát đạt, thu nhập rất tốt.
Bác gái cười, “Cháu đừng lo. Quán này bác sang cho người nhà, đến thủ đô lại mở thêm.”
Đương nhiên, Ôn Hành Chỉ sẽ thay anh trai mua lại nhà hàng này.
Ôn Uẩn Chi cười nhạt: “Cháu sẽ giúp nhà bác chuyện hộ khẩu.”
Cô biết gia đình bác cả sẽ ngại khi nhờ bố cô giúp nên họ mới nói với cô.
Bác gái vui mừng khôn siết, “Cháu tốt quá. Không biết kiếp trước Niệm Đường sống phúc phần thế nào mà bây giờ mới có người chị như cháu.”
Ôn Uẩn Chi hạ mi, ý cười trên môi cùng dần dần biến mất. Nếu không phải là do Ôn Thiếu Đường, cô sẽ không làm như vậy.
Một hồi lâu, cô nói: “Chuyện di dời tro cốt anh Thiếu Đường và ông bà nội, bác cũng để cháu lo luôn cho.”
Bác gái nhất thời không nhớ ra tro cốt của người thân, dừng lại trong phút chốc rồi đồng ý.
Trước khi rời khỏi thành phố N, Ôn Uẩn Chi đến nhà tang lễ. Cô đứng trước ba hũ tro cốt của người thân trong vòng một giờ đồng hồ.
Vũ Hán gần với thành phố N, cô ngồi tàu điện ngầm tầm nửa tiếng là đến nơi. Thế là cô ở lại một đêm ở nhà bác cả, hôm sau đi tàu điện ngầm đến Vũ Hán thăm Chu Ninh.
Cô đã đi đến rất nhiều quốc gia ở Châu Âu, nhưng các thành phố trong nước lại biết rất ít. Cô dành hai ngày đi chơi với Chu Ninh, hai người tham quan không biết bao nhiêu là danh lam thắng cảnh.
Chu Ninh nói, đến mùa xuân, cậu có thể đến đại học Vũ Hán ngắm hoa anh đào.
Ôn Uẩn Chi chỉ cười không nói. Cô nghĩ thầm, muốn xem hoa anh đào, chi bằng cho chim bồ câu ăn.
Chu Ninh không muốn cô ở lại khách sạn, nhiệt tình mòi mọc cô đến nhà mình ở. Lúc nằm trên giường, cô chat video với Cố Hướng Nam, nhờ anh ấy xử lý giúp việc gia đình bác cả chuyển đến thủ đô.
“Một vài người họ hàng không biết thế nào là cổ hủ.” Cố Hướng Nam không muốn để cho gia đình bác cả cứ dăm ba ngày lại ‘hút máu’.
“Được rồi.” Ôn Uẩn Chi bất đắc dĩ nói: “Xem như là giúp anh Thiếu Đường mà giúp thôi.”
Ôn Uẩn Chi kể cho Cố Hướng Nam về Ôn Thiếu Đường, vì thế mà anh ấy có ấn tượng khá tốt với Ôn Thiếu Đường dù đã qua đời. Anh ấy hiểu rõ mà gật gật đầu.
Ôn Uẩn Chi nhắc đến chuyện của Cố Viêm Sinh, Cố Hướng Nam bảo mình vẫn chưa có thu hoạch gì. “Dù sao thì chắc chắn anh ấy cũng không xảy ra chuyện gì.”
Ôn Uẩn Chi hy vọng là như thế. Cố Hướng Nam bỗng nói: “Em thấy trên Weibo nói Vũ Hán đang xuất hiện một loại virus chưa biết tên, nghe bảo đã có người tử vong rồi.”
Quanh năm ở nước ngoài, Ôn Uẩn Chi rất ít khi lên Weibo nên không hiểu chuyện gì. “Thật sao, để lát chị xem.”
Ôn Uẩn Chi vẫn không biết, thật ra thì đầu tháng 12 đã có tin tức thông báo về việc thành phố Vũ Hán xuất hiện loài virus mới.
Nhưng vì nhiều lí do khác nhau, mà người dân trong nước không quan tâm mấy đến tin này.
Khi virus bắt đầu bùng phát, người chết trở nên nhiều hơn. Cô đã không còn cách nào rời khỏi đây được nữa.
Để phòng virus bị phát tán ra rộng rãi, chính phủ địa phương đã hạ lệnh đóng cửa thành phố, cho nên cư dân không được ra khỏi