Biên tập: Phổ Nhĩ
Hiệu đính: Anh
Nhìn thấy hai người ôm nhau, Lý Gia Hằng bật cười, ý cười lại chưa tới đáy mắt. Hắn bước chậm từng bước, xoay người rời đi.
Ôn Uẩn Chi làm rớt một chiếc giày, Cố Viêm Sinh liền bế cô kiểu công chúa quay lại. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng cân xứng, đường xương hàm gọn gàng góc cạnh, đôi môi mềm mại như cánh hoa, đôi mắt bất giác cong cong: "Cố Viêm Sinh, liệu đã có người nào nói với anh rằng, anh vô cùng giống nam chính trong mấy bộ truyện thiếu nữ chưa."
"Em là người đầu tiên nói anh như vậy đó."
Ngày thường anh vừa kiệm lời vừa lạnh lùng, nhìn khó tiếp cận, các cô gái cho dù muốn tiếp cận anh cũng không dám, đương nhiên cũng không dám nói anh rất giống nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình .
Ôn Uẩn Chi hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, cười cười, không nhiều lời nữa.
Cửa phòng không khóa, lúc đầu cô còn lo lắng Lý Gia Hằng chưa đi, không ngờ rằng đến cái bóng anh ta cô cũng chả thấy nữa.
Cô hỏi Cố Viêm Sinh có muốn tắm rửa một chút hay không, anh gật đầu. Cô lấy ra một bộ quần áo ở nhà cho nam từ trong tủ khiến Cố Viêm Sinh kinh ngạc.
Cô cười giải thích: "Hai hôm trước em đi dạo phố, thấy bộ này hợp với anh nên đã mua nó."
Cố Viêm Sinh dằn xuống tâm trạng xúc động muốn hôn lên đôi môi ấy, "ừ" một tiếng, cầm quần áo đi phòng tắm. Bên tai vang lên tiếng cô: "Bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng mới đó.”
Anh cười: "Được rồi."
Nhân lúc anh đi tắm rửa, Ôn Uẩn Chi dọn dep vệ sinh lại phòng khách. Dọn xong, cô dọn tiếp phòng ngủ.
Cố Viêm Sinh tắm rửa rất nhanh, sấy khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy phòng ngủ bên trái đèn vẫn sáng, anh bèn bước đến. Anh thấy cô nửa quỳ ở trên giường, chật vật lồng chăn bông vào vỏ.
Anh bật cười: "Để đấy anh làm cho."
Ôn Uẩn Chi thở phào: "Lần nào lồng vỏ chăn em cũng mệt phờ cả người." Mỗi lần cô đều bị mẹ chê ngốc, con gái lớn vậy rồi ngay cả vỏ chăn cũng không lồng nổi.
"Về sau việc này cứ để anh làm." Anh lấy vỏ chăn trong tay cô, lồng chăn một cách gọn gàng lưu loát.
Ôn Uẩn Chi yên tâm nói: "Vậy giao cho anh đó."
Cố Viêm Sinh mỉm cười đáp lại. Anh có dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng dệt kim cổ chữ V, quần ở nhà màu xám, đơn giản mà sạch sẽ. Ôn Uẩn Chi rung động, ôm lấy anh từ phía sau: "Cố Viêm Sinh, cám ơn anh về món quà tối nay."
Hóa ra món quà anh tặng cô là nhẫn cầu hôn và chính anh.
Cơ thể cô tỏa ra hương thơm mềm mại, ánh mắt Cố Viêm Sinh dần tối đi, xoay người ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bình thường Cố Viêm Sinh đến tay còn không muốn dùng , hiện tại lại vì Ôn Uẩn Chi mà mất kiềm chế. Hai gò má trắng nõn đỏ bừng, cơ thể run lên từng đợt. Giọng anh khàn khàn: "Anh tắm lại đã." Trước đêm tân hôn, anh không nỡ chạm vào cô.
Ánh mắt Ôn Uẩn Chi mờ mịt, hai má ửng đỏ gật đầu. Mặc dù cô biết lý luận tri thức nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm thực tế, bây giờ trong lòng vừa thẹn vừa sợ.
||
Cố Viêm Sinh làm việc tại một bệnh viện ở Tokyo, đang có ý định quay về Thủ đô làm việc trong bệnh viện công. Vốn dĩ anh cũng không định ở lại Tokyo phát triển lâu dài, sự xuất hiện của Ôn Uẩn Chi chỉ đẩy nhanh quá trình đó mà thôi.
Vì thế sau khi ở Paris ba ngày, anh cùng Ôn Uẩn Chi quay về Thủ đô.
Ngày hôm đó là sinh nhật anh, Ôn Uẩn Chi dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời một số người quen đến chúc mừng.
Tạ Phi đến tham dự cùng bạn gái, Lưu Dương F.A nên đến một mình.
Trần Gia Việt, người trùng hợp đang ở Bắc Kinh để nghiên cứu và khảo sát, cũng đưa bạn gái Đào Vận Thi của mình tham gia.
Ngoài ra, Ôn Uẩn Chi còn mời Cố Hướng Nam, Cố Hướng Dung và người thân trong gia đình, cũng như bạn bè của cô tại Bắc Kinh.
Người cô quen biết không phú thì quý, bữa tiệc sinh nhật trở nên rất náo nhiệt.
Cố Viêm Sinh không thích như vậy, anh cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng Ôn Uẩn Chi muốn làm điều này cho anh, vì vậy anh đi cùng cô.
Buổi tối, Tạ Phi, Lưu Dương và Cố Hướng Nam tổ chức một bàn chơi mạt chược, Ôn Uẩn Chi tham gia cùng họ. Bạn gái của Tạ Phi là Thanh Đại ngồi bên xem.
Trần Gia Việt và một vài người bạn muốn ăn thịt nướng, vì vậy họ đã đặt một quầy thịt nướng ở tầng dưới, Cố Viêm Sinh nướng cánh gà cho Ôn Uẩn Chi, anh chỉ cho một chút thì là, không có ớt.
Anh đưa cánh gà nướng lên miệng cô, cô rất tự nhiên nghiêng đầu cắn.
Tạ Phi lại thắng, Thanh Đại mỉm cười và thu tiền cho anh ta.
“Ai thua nhiều nhất?” Cố Viêm Sinh vừa đút cho Ôn Uẩn Chi vừa nhìn vào bàn mạt chược.
Lưu Dương vui sướng khi người gặp họa nói: "Uẩn Chi nhà cậu đó~."
Cố Hướng Nam cười, bổ thêm nhát nữa: "Chị ấy thua mấy chục nghìn rồi."
Ôn Uẩn Chi tủi thân nhìn Cố Viêm Sinh: "Tối nay em xui quá à."
Cố Viêm Sinh kéo cô đứng lên, "Anh giúp em giành lại tiền." Anh đưa cho cô cánh gà rồi ngồi xuống.
Bộ dáng tràn đầy khí thế muốn báo thù cho Ôn Uẩn Chi của anh làm những người khác đều cười thành tiếng.
Ôn Uẩn Chi cũng cười, cắn một miếng cánh gà, cảm thấy tay nghề của bạn trai mình thật tuyệt vời.
Thanh Đại cười hỏi: "Anh Viêm Sinh, anh biết chơi mạt chược ạ?" Cô hơi khó tin, bác sĩ nghiêm túc như vậy lại có thể chơi mạt chược.
"Không." Cố Viêm Sinh nói rất đúng lý hợp tình.
Tạ Phi nhướng mày: “Không biết thì mày đừng đánh nữa.”
Cố Viêm Sinh không trả lời, động tác mới lạ tráo bài.
Mọi người nghĩ một người không biết chơi mạt chược như Cố Viêm Sinh thì sẽ thua càng thảm hơn Ôn Uẩn Chi, kết quả là anh đại sát tứ phương, biến Ôn Uẩn Chi thành người thu tiền.
Cố Hướng Nam kinh ngạc: "Không phải là anh không biết sao?" Vận may thế này cũng quá tốt rồi!
Ôn Uẩn Chi liếc hắn một cái: "Chị cuối cùng cũng biết, em so với Hướng Dung kém hơn ở điểm nào rồi."
Cố Hướng Nam vẻ mặt vô tội, Ôn Uẩn Chi nói: "Descartes nói rằng tất cả mọi vấn đề đều có thể được chuyển đổi thành các vấn đề toán học."
* René Descartes: nhà toán học, nhà khoa học, nhà triết gia người Pháp, được xem là cha đẻ của triết học hiện đại. Ông có câu nói nổi tiếng: “Tôi tư duy nên tôi tồn tại.”
Ở bên cạnh quan sát, lúc đầu cô không hiểu cách chơi bài của Cố Viêm Sinh, nhưng sau đó cô đã hiểu. Anh sử dụng kiến thức xác suất và các kiến thức toán học liên quan khác để tính.
Cố Viêm Sinh đánh Bát Văn (quân bài có hình tám đồng xu), sau đó Lưu Dương đánh Nhất Sách (quân bài có hình chim sẻ), hắn lại hòa bài.
Tạ Phi có chút suy sụp nói, "Lại thế rồi. Tôi cảm thấy mình như trở lại thời còn chơi đấu địa chủ với cậu ấy vậy." Khi đó Cố Viêm Sinh sử dụng toán học để tính bài, nên bọn họ không ai muốn rủ anh chơi cùng nữa.
*Đấu địa chủ: Một trò chơi phổ biến ở Trung Quốc, sử dụng tú lơ khơ (bao gồm cả Joker), chia phe địa chủ và nông dân
Lưu Dương thở dài một hơi, "Không ngờ lớn rồi, đánh mạt chược vẫn còn bị ngược."
Mọi người nở nụ cười. Cố Viêm Sinh cười nhạt. Ngày thường anh không tham dự trò chơi với bạn cùng lứa tuổi chính vì cảm thấy không hề có tính khiêu chiến.
Trong phòng khách rộng rãi, có người chơi cờ ca-rô, có người chơi điện tử, có người đánh bi-a, có người ca hát, ánh sáng rực rỡ từ đèn chùm chiếu vào mọi người nơi đây.
Lúc Ôn Uẩn Chi đi nấu mỳ trường thọ cho Cố Viêm Sinh, Tạ Phi vào bếp, lấy từ trong tủ lạnh một chai bia.
“Muốn ăn mỳ không?" Ôn Uẩn Chi hỏi anh.
Tạ Phi mở lon, lắc đầu nói không ăn, sau đó anh uống một hớp rượu, dựa vào tủ lạnh hỏi cô và Cố Viêm Sinh khi nào kết hôn.
"Thuận theo tự nhiên." Ôn Uẩn Chi vui vẻ đáp.
Tạ Phi ý cười nhàn nhạt, nói đầy ẩn ý: "Nếu đến cuối cùng, cậu không ở bên A Viêm nữa, cậu ấy sẽ phát điên mất.”
Ôn Uẩn Chi khựng lại, "Có đến mức như vây không?"
"Đương nhiên." Tạ Phi