Chương 7: Ăn cắp
Dịch: Xiaoxin
Hai anh em nhà họ Ôn về đến nhà.
Ôn Thiếu Đường chỉ trích, mắng nhiếc Cố Viêm Sinh.
Ôn Uẩn Chi nghe không được nữa, “Đủ rồi! Nếu như không phải anh miệng thối nói cậu ấy thì đã không bị đánh.”
Ôn Thiếu Đường tự thấy mình đã mất hết mặt mũi, bây giờ cô còn nói cậu như thế, càng thấy bực, “Rõ ràng là cậu ta như chó điên cắn loạn!”
Ôn Uẩn Chi nhíu mày. Trước kia, cô đã từng chứng kiến hai nam sinh trong lớp đánh nhau.
Nam sinh Giáp mắng nam sinh Ất một câu, thế là nam sinh Ất đè nam sinh Giáp xuống đất mà đấm, đá vào bụng cậu ta.
Đồng thời, nam sinh Giáp không ngừng mắng nam sinh Ất: “Mẹ mày chết là đáng đời!”
“Mẹ mày chết là đáng đời!”
“Mẹ mày chết là đáng đời!”
Nam sinh Giáp nói nam sinh Ất sai, là cậu ta ra tay trước.
Người thì ghi thù sai lầm của người khác, người thì xem nhẹ lỗi sai của bản thân.
Cô nhíu mày nói với Ôn Thiếu Đường, “Làm ơn, về sau anh đừng nói người nhà người ta như thế.”
“Anh chỉ nói sự thật” Ôn Thiếu Đường coi nhẹ.
Ôn Uẩn Chi tức giận, “Vậy sau này anh đừng đến lớp 12 tìm em.”
Ôn Thiếu Đường nghẹn họng. Nghe thấy tiếng hai người cãi nhau, bà nội Ôn từ phòng ngủ đi ra, “Tối rồi mà ai đứa ồn ào gì thế?”
Ôn Thiếu Đường quay đầu nói với người già nhà họ Ôn, “Không có gì đâu bà nội, em với cháu cãi nhau tí thôi.”
Bà nội Ôn cười hiền từ, “Cháu làm anh thì nhường em một tí, cãi với em nó làm gì.” Sau một hồi dong dài, đại ý của bà nội là nhà họ Ôn chỉ có hai anh em bọn họ, hai người phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau.
Ngữ khí của Ôn Thiếu Đường hơi lạnh, “Em ấy giúp người ngoài.”
Ôn Uẩn Chi trừng mắt, nói với bà nội, “Cháu đi tắm trước đây.”
Ôn Thiếu Đường làm mặt quỷ ở sau lưng cô.
Bà nội Ôn thở dài, cười rồi đánh vào cánh tay của cậu ta, “Bao nhiêu tuổi rồi mà cãi nhau với em.”
“Hừ, bà nội không biết Uẩn Chi nhìn vậy thôi chứ lanh miệng lắm đấy.” Ôn Thiếu Đường phàn nàn với bà nội, “Hai ngày nay em ấy cứ nói cháu mãi, em ấy bảo tóc cháu quê mùa.”
Bà nội Ôn cười cười, “Em nó nói đúng rồi, cháu nhìn cháu xem. Tóc dài thườn thượt, chẳng khác gì con gái, trông chẳng có tí tinh thần gì.”
Ôn Thiếu Đường: “Người già như bà không hiểu được, đây gọi là mốt.”
-
Ngày hôm sau, Ôn Uẩn Chi ăn xong bữa sáng, nhưng lại không ngồi xe điện của Ôn Thiếu Đường đến trường.
Ông nội Ôn, bà nội Ôn cho rằng cô vẫn còn giận Ôn Thiếu Đường, không thể không khuyên nhủ cô.
“Cháu không giận anh.” Cô giải thích: “Cháu có hẹn với bạn cùng lớp. Sáng nay cháu đi xe buýt với bạn ấy.”
Nói đến đây, ông bà nội không khuyên cô nữa.
Ôn Thiếu Đường kiên trì muốn chở Ôn Uyển Chi ra trạm xe buýt, dù thời gian đi bộ cũng không mất quá tám phút đồng hồ.
Cô xuống xe. Cậu ta ôn tồn nói với cô, “Được rồi, sau này anh sẽ không nói mấy lời đó nữa.”
Ôn Uẩn Chi không phải là người ngoan cố, nghe anh trai nói vậy cũng hòa hoãn hơn. “Anh nhớ kỹ, ác mồm ác miệng khiến người ta tổn thương như tháng sáu mùa đông.[1]”
[1] bản gốc là 恶语伤人六月寒, ý chỉ những lời nói xấu xa khiến người khác cảm nhận mùa hè mà như mùa đông, lạnh buốt cả người.
Ôn Thiếu Đường lập tức nói biết rồi. Mặc dù cô em gái này vừa mới đến Thanh Thành, nhưng cậu rất quan tâm đứa em này.
Hai anh em tạm biệt nhau. Ôn Uẩn Chi đứng gần trạm xe buýt, ánh mắt nhìn xung quanh.
Thật ra sáng nay cô không có hẹn với bạn nào cả, chỉ là cô muốn ngồi xe buýt đến trường.
Chu Ninh ở xa xa nhìn thấy cô, đang định chào cô thì một chiếc xe điện màu đen ngăn hành động vẫy tay của cô lại.
Cô đứng ngẩn người tại chỗ, chiếc xe đó là của Cố Viêm Sinh.
Trong tiềm thức, cô cảm nhận được sự bất an dâng lên trong lòng mình. Đây là sự bất an có thể lý giải, cô sợ Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh sẽ dây dưa với nhau.
Ôn Uẩn Chi nhanh nhẹn lấy hộp thuốc trong ba lô ra, bên trong ngoại trừ thuốc còn có băng gạc, cồn i-ốt, tăm bông.
“Thuốc này có thể làm lành vết thương trên đầu cậu.” Cô ngừng lại một chút, áy náy nói, “Tớ xin lỗi chuyện tối hôm qua.”
Lúc đó, cô chỉ lo lắng cho cổ của Ôn Thiếu Đường. Sau khi đi ra khỏi đầu ngõ, cô mới nhớ ra đầu của cậu cũng bị thương.
Một bên mày rậm của Cố Viêm Sinh hơi nhướng lên, “Cậu xin lỗi thay Ôn Thiếu Đường?”
Môi Ôn Uẩn Chi hơi mấp máy. Tối qua nằm trên giường, rối rắm suy nghĩ một hồi rồi nhớ đến Cố Viêm Sinh, nhớ đến những lời của Ôn Thiếu Đường.
“Ừ.”
Cố Viêm Sinh lấy hộp thuốc trong tay cô ném vào thùng rác cách đó không xa.
“Không cần.” Cậu lạnh mặt, không nhìn sắc mặt cô mà khởi động xe rời đi.
Ôn Uẩn Chi không thốt nên lời, cảm thấy trong lòng như bị đè nén. Sau đấy cô nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, không cần thì không cần.
“Uẩn Chi.” Chu Ninh đi lại gần cô.
Ôn Uẩn Chi đáp lại, nhìn thấy trong tay Chu Ninh trống không, cô hỏi: “Cậu ăn sáng xong rồi sao?”
Chu Ninh hơi do dự rồi mới trả lời: “Tớ chỉ uống một cốc sữa đậu nành.”
Ôn Uẩn Chi trầm ngâm, nhớ ra ngày hôm qua cô ấy nói muốn giảm cân. “Thì ra là cậu giảm cân, nhưng mà bữa sáng cũng không nên ăn ít quá.”
“Không sao đâu.” Chu Ninh vờ thích ý. Từ trưa hôm qua đến hôm nay, cô chỉ mỗi cốc sữa đậu nành, đói đến mức chịu không nổi.
Nghĩ đến Ôn Thiếu Đường chế giễu cô ấy, bàn tán với người khác, Ôn Uẩn Chi không khuyên cô ấy nữa.
Chu Ninh bây giờ chắc chắn đang khát vọng được gầy như bao người khác.
Vì thế cô ấy chỉ ôn tồn nói, “Ngoại trừ ăn kiêng, cậu dành chút thời gian tập thể dục, như sẽ mau gầy hơn.”
Chu Ninh hơi hơi mỉm cười, “ừ” một tiếng. Dáng vẻ cô gái trước mắt trông rất hiền lành, hiểu chuyện.
Xe buýt số 2 đến trạm. Hai người lần lượt lên xe, chuẩn bị ngồi vào chỗ.
Ôn Uẩn Chi hỏi Chu Ninh có muốn ngồi kế bên cửa sổ hay không.
“Không cần đâu.” Chu Ninh cười rồi phất tay, “Tớ nhìn huyện Thanh Thành không biết bao nhiêu lần rồi.”
Toàn bộ huyện chỉ có hai tuyến xe buýt, không quá nửa tiếng là có thể tham quan hết cái huyện nhỏ này.
Từ chuyến xe buýt số 2 đến trường là đi qua một phần tư nơi đây.
Ôn Uẩn Chi yên lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Chu Ninh nhìn sườn mặt tinh tế của cô, muốn nói rồi lại thôi.
-
Đảo mắt một cái là đã đến giờ tan học. Hôm nay là thứ sáu, không cần tự học vào buổi tối nên học sinh đều ùa ra ngoài cổng trường.
Ôn Thiếu Đường nói với Ôn Uẩn Chi rằng hôm nay bố mẹ dặn cậu bảo cô tối nay đến nhà ăn cơm.
Cô đã đến đây được hai ngày nhưng vẫn chưa qua chào hỏi hai bác, đúng là không phải phép cho lắm.
Vì thế lúc trên đường đến nhà họ, cô ghé siêu thị mua trái cây, yến sào, thịt bò.
Mặc dù Ôn Thiếu Đường nói không cần nhưng cô vẫn quyết định như thế.
Nhà Ôn Thiếu Đường mở sòng mạt chược nên mỗi ngày đều rất ồn ào, huyên náo.
Phòng khách có sáu bàn mạt chược tự động, nhiều người dân địa phương thích chơi bài thường hay đến nhà họ chơi mạt chược.
Ôn Uẩn Chi vừa bước vào nhà đã bị các dì, các chú vây lại hỏi han.
Vẻ mặt của Ôn Thanh Sơn kiêu ngạo, “Cháu gái tôi thông minh như Ôn Hành Chỉ, nằm trong top 10 toàn trường, đã vậy còn biết múa ba lê.”
Khác với bác dâu, Cố Uyển Nghi không thích gia đình bọn họ. Vào dịp lễ Tết, em trai Ôn Hành Chỉ sẽ gọi điện thoại cho gia đình cô hỏi han về tình hình trong nhà, đồng thời đánh tiếng nhờ giúp đỡ kinh tế nhà họ.
Ôn Uẩn Chi đã quen với cảnh các vị trưởng bối khoe khoang con cháu, cô đứng bên cạnh Ôn Thanh Sơn, hướng về phía người lớn mà mỉm cười với từng người một.
“Ây da, con cái nhà họ Ôn đứa nào cũng tốt.”
“Nhìn là biết ngay con gái của Ôn Hành Chỉ.”
“……”
“Cháu gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Một người phụ nữ hơn 30 tuổi dùng tiếng phổ thông không mấy thành thạo hỏi Ôn Uẩn Chi
Ôn Uẩn Chi thấy cách trang điểm của người phụ nữ này không mộc mạc như những người thôn quê. Tóc uốn màu nâu, buộc nửa đầu. Màu son trên môi tinh tế, mặc một bộ sườn xám cách tân, bên tay là chiếc túi xách Hermes.
“Tháng tư năm sau cháu tròn 17 tuổi ạ.” Cô lễ phép trả lời.
Người phụ nữ ấy ra quân nhất sách, “Nhỏ hơn Văn Văn nhà dì một tuổi.”
Ôn Thiếu Đường nghe thấy vậy liền nói, “Em cháu và Liễu Văn Văn đang học cùng một lớp.”
Người phụ nữ cười nói trùng hợp thật đấy. Sau đó lại nói: “Nó học kém lắm nên có gì thì cháu bảo ban nó hộ dì.”
Ôn Uẩn Chi bất ngờ khi biết dì ấy là mẹ của Liễu Văn Văn. Cô cười cười, không nói gì thêm.
Lưu Giai Lam cười nhẹ, “Chuyện học hành là phải dựa vào bản thân, nào lại dựa vào người khác. Bình thường cháu nó đã phải học hành nhiều vậy rồi, lại còn trau dồi kỹ năng nhảy múa, làm gì còn thời gian.”
Người đàn ông bàn bên cạnh nói, “Này, lão Cố. Có phải Viêm Sinh nhà ông cũng học cùng lớp với con gái Tuệ Cầm?” Tuệ Cầm là mẹ của Liễu Văn Văn.
Trong lòng Ôn Uẩn Chi kinh ngạc, bố của Cố Viêm Sinh cũng ở đây?
Người đàn ông được gọi là “lão Cố” ước chường 40 tuổi, thân hình tương đối vạm vỡ, mặt hình chữ điền, đường nét gương mặt phổ thông.
Ôn Uẩn Chi thầm nghĩ: Cố Viêm Sinh chẳng giống bố chút nào.
“Tôi không biết thằng chó con này học lớp nào.” Giọng nói Cố Gia Khải thô kệch.
Người đàn ông Giáp chậc chậc, “Ông làm bố kiểu gì thế?”
“Tôi nhớ là Viêm Sinh đứng nhất ban tự nhiên.”
“Đúng rồi, học sinh lớp vượt bậc đều không qua được nó.”
“……”
Một đám người lớn bảy miệng tám lời[2] và trong đó không hề thiếu lời khen dành cho Cố Viêm Sinh
[2]Nhiều người nói chuyện với nhau, nói nhiều chuyện trên trời dưới đất.
Dương Tuệ Cầm bỗng nói: “Thằng nhóc này học giỏi cỡ nào cũng không con của lão Cố. Con của người khác sao bằng con của mình. Không phải là nó đánh nhau với lão Cố sao, vẫn còn chưa trưởng thành.”
Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát. Cố Viêm Sinh này mặc dù học giỏi nhưng cũng nằm trong danh sách những học sinh hay đánh nhau, ẩu đả với đám học sinh hư hỏng của trường nghề.
Người đàn ông Ất phụ họa, “Nói vậy cũng không phải. Không biết chừng sau này nó thành đạt rồi đi tìm bố ruột của nó thì sao.”
Người phụ nữ Giáp: “Lúc mẹ nó đưa nó đến Thanh Thành, nó mới 3 tuổi, chẳng nhớ được gì đâu.”
Người phụ nữ Ất: “Thằng bé này trông âm trầm, tính tình thì khó bảo. Lúc trước ở phố Tây Môn bắt nạt con tôi khóc lóc om sòm. Tôi nói nó một câu, cái ánh mắt nó lúc ấy, chậc chậc, như muốn ăn tươi nuốt sống. Thế là tôi vội kéo thằng con đi ngay.”
Một đám người cười phá lên.
-
Mấy hôm nay Cố Viêm Sinh vẫn luôn ở nhà Trương Huệ. Hôm nay cậu không về nhà, sau khi tan học thì đi đến sòng mạt chược.
Hai năm nay, Cố Gia Khải kinh doanh một sạp trái cây nhỏ. Cố Viêm Sinh biết, cứ có thời gian là ông ấy sẽ đến nhà Ôn Thiếu Đường chơi mạt chược.
Nhà Ôn Thiếu Đường có ba tầng,