Sau thời kỳ tiên pháp, đại hoang sinh ra hai triều đại, Thượng và Trụ.
Nếu phải truy nguyên nguồn gốc, thì Tông gia Đại Uyên thực chất là hậu duệ của hoàng tộc triều Thượng, chẳng qua sống sót chật vật, trà trộn vào triều Trụ, được triều Trụ phong đất.
Thực ra, họ luôn nằm gai nếm mật, ý đồ thu hồi lãnh thổ đã mất của tổ tiên mình, có thể nói là chịu khổ chịu nhục.
Triều Thượng trước triều Trụ, gần gũi hơn với thời kỳ tiên pháp.
Vào cuối thời tiên pháp, thậm chí đã diễn ra cuộc chiến Phong Thần long trời lở đất, do thần tiên trên trời điều khiển, là một trận sử thi hoành tráng.
Vì thần thoại thịnh hành, nên triều Thượng hiển nhiên có mối liên hệ đặc biệt với thần linh.
Tương truyền rằng vào thời kỳ hoàng kim của triều Thượng, văn võ bá quan đều là những bậc đại năng tu tiên, những người có công đức lớn đều có thể phi thăng, những vị Đại Vu và Vu Tổ có pháp lực cao thâm xuất hiện khắp nơi.
Sau đó, linh khí suy giảm, tiên nhân rời khỏi Đại Hoang, chỉ còn lại các Vu sư.
Hiện nay, một nhánh Vu sư phục vụ cho Đại Uyên, chính là hậu duệ của những Vu sư từng trung thành với hoàng tộc Thượng triều.
Đáng tiếc, vật đổi sao dời, rất nhiều vu thuật cao thâm đã bị xoá nhoà trong dòng chảy lịch sử, sức mạnh cường đại từng hô mưa gọi gió không còn, vu thuật cao thâm nhất mà họ có thể thực hiện cũng chỉ là dự đoán vận mệnh quốc gia mỗi khi có Hoàng đế mới lên ngôi, tính toán ra Hoàng tử nào phù hợp nhất để kế vị, cũng là Hoàng tử có số mệnh được lên ngôi Hoàng đế.
Đây là nghi lễ quan trọng nhất của mỗi vị Hoàng đế khi còn tại vị.
Các đời Đế vương đều nghiêm túc chuẩn bị, không ai muốn trở thành vị vua mất nước, dưới cửu tuyền không còn mặt mũi gặp tổ tiên.
Lịch sử Đại Uyên cũng không thiếu những vị Hoàng đế không nghe theo kết quả tiên đoán của Thái Vu, cố chấp lập Hoàng tử mà mình yêu thích.
Những Hoàng đế như vậy, kết cục chỉ có một.
Đó là suýt nữa dẫn đến vong quốc.
Vì vậy, từ đó trở đi, việc lập Hoàng tử được đo lường trong Vu tế đại điển đã trở thành di huấn của Tông gia Đại Uyên.
Tuy nhiên, nhiều Hoàng tử như vậy, rất khó không thiên vị.
Tục ngữ nói rất đúng, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Đối với Vu tế đại điển, các Hoàng đế độc đoán của Đại Uyên đương nhiên không thể để mình bị động.
Trên Kim Loan điện cao cao, Tiên đế ngồi trên ngai vàng, âm thanh khàn khàn mệt mỏi: "Tổ tiên Tông gia đã dùng máu và nước mắt của vô số người để rút ra kinh nghiệm, một Hoàng tử được mộc bài chọn trong Vu tế đại điển, cần phải có những khả năng gì."
Giống như đoán được những lời sẽ nói phía sau, Hoàng tử trẻ tuổi vừa rồi lòng đầy tức giận xông vào điện Kim Loan cả người phát run, tay cầm Trạm Lư gần như không thể nắm vững.
"Hoàng tử được Thái Vu tiên đoán ra, không ai không trải qua gian nan, chịu đựng thử thách."
"Chỉ có người mạnh mẽ đã trải qua sàng lọc, thẻ gỗ mới xuất hiện màu vàng tượng trưng cho Thái tử."
Tiên đế chậm rãi nói: "Đại hoàng tử có thế lực mạnh, đã cố tình thay đổi người được cử đi làm con tin ở nước Vệ.
Nó không muốn đi đánh giặc, trẫm liền giao binh quyền cho con.
Trước Vu tế đại điển, nó liên kết với kẻ thù bên ngoài muốn giết chết con, nếu trẫm không thay đổi mộc bài, thì khi con dẫn quân trở về, có lẽ không còn đường cứu vãn."
Hoàng tử trẻ tuổi mở to mắt.
— Chỉ có mình có binh quyền, phủ của mình lại gần hoàng cung nhất.
"Trẫm không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn.
Nhưng cho dù trẫm tha cho con, Đại hoàng tử cũng sẽ không tha cho con, chi bằng liều một phen, giống như khi trẫm lên ngôi, nên mới phái người tìm con thông báo."
Nội dung của Vu tế đại điển lẽ ra là tuyệt mật, đừng nói có tai mắt, cho dù thay đổi mộc bài, cũng chỉ có mình Tiên đế và Thái Vu biết.
Ngay cả con đường tiến vào hoàng cung, cũng không có ai ngăn cản.
Thậm chí khi vây quét hoàng thành, những binh lính phòng thủ lẽ ra phải phát huy tác dụng lớn nhất cũng vờ như không thấy, chỉ làm ra vẻ.
"Trẫm rất vui mừng, mộc bài không dự đoán sai, con là người thích hợp nhất để lên ngôi, mặc dù đã đi theo con đường cũ của trẫm."
Khuôn mặt khô héo như cây khô của Tiên đế nở một nụ cười khó coi, ông nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Hoàng tử: "A Lệ, phụ hoàng rất thương con."
"Tha thứ cho trẫm, đến giờ mới nói cho con biết."
Và đến hôm nay, trong đêm tĩnh lặng, ngồi giữa Quan Tinh Lâu nhỏ hẹp, Uyên Đế cũng đặt tay lên đỉnh đầu Tông Lạc, như một sự truyền thừa: "Khi con còn rất nhỏ, nhỏ như một cục bông, trẫm đã từng bế con, còn vô tình làm con ngã xuống đất.
Nhưng con lại không khóc, vẫn mở to mắt nhìn trẫm."
Khi đó, Uyên Đế vừa mới đau đớn mất Đại hoàng tử trên chiến trường, Nhị hoàng tử vừa mới sinh đã mất.
Ngay cả mẫu phi của Tam hoàng tử cũng khó sinh mà chết.
Gần như cùng lúc, một hoa khôi xuất thân thấp hèn cũng hạ sinh Tứ hoàng tử.
Quân đội nước Vệ đã tiến đến biên giới, ép buộc Đại Uyên phải giao ra một con tin, yêu cầu phải là trưởng tử.
Nhưng mà trên thực tế, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử giờ sinh xê xích.
"Mẫu phi của lão Tứ ôm nó đến cầu xin trẫm, lấy cái chết ra uy hiếp, cầu xin trẫm đừng đưa nó đến nước Vệ.
Trẫm chỉ nói sau này ngươi đừng hối hận."
— Chỉ có tam Hoàng tử của trẫm......!Từ khi sinh ra, mẫu phi đã khó sinh mà chết.
Không ai bảo vệ tam Hoàng tử, cũng giống như lúc trước không ai che chở Uyên Đế.
Ông lại uống một hớp rượu, men say càng lúc càng sâu: "Từ đó trở đi, trẫm đã quyết định.
Nếu sau này con trở về nước, nhất định sẽ rèn luyện con làm Thái tử, cũng coi như bù đắp."
— Nếu không ai che chở, từ nay về sau, cứ để trẫm bảo vệ con.
Sau này Tông Lạc trở về nước, các Hoàng tử khác đều hao hết tâm tư đoạt trữ, chỉ có Tam hoàng tử, ngày ngày dậy sớm luyện kiếm.
Mỗi khi hắn luyện kiếm, Uyên Đế ở trên lầu xem, càng xem càng thích.
Không giống những Hoàng tử khác, mỗi lần hiếu thuận đều đem ý đồ viết rõ trên mặt.
Chỉ có đứa nhỏ này, âm thầm theo sau, giấu kín lòng hiếu thảo rất sâu, không cầu hồi đáp.
Chiến đấu cũng rất giỏi, khá giống với sự anh dũng của ông lúc trước, tính cách cũng khiêm nhường rộng lượng.
Chỉ có một điểm không tốt, đó là quá nhân từ, thiếu đi tham vọng tranh quyền đoạt vị.
Cũng chính trong năm Tông Lạc trở về nước, Uyên Đế đã hoàn toàn xác định người sẽ thừa kế trong lòng mình.
Uyên Đế thường ngày ít nói.
Hôm nay lại như thể nhất định phải nói ra.
Nếu không say rượu, ông tuyệt đối không thể nói những điều này vào lúc này.
Có lẽ sẽ giống như Tiên đế, thuận theo quy tắc ngàn đời của Tông gia, phải đợi đến đêm trước khi lên ngôi mới tiết lộ sự thật.
Có lẽ đây chính là số mệnh của Tông gia.
Những Hoàng tử được nuông chiều từ nhỏ, giống như chim hoàng yến không chịu được khổ, sẽ mãi mãi không thể sánh bằng chim ưng bay lượn bên ngoài, mình đầy thương tích.
Nhiều năm sau, Uyên Đế mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Tiên đế.
Trên điện Kim Loan, Tiên đế nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Trước khi trẫm lên ngôi, phụ hoàng trẫm đã nói với trẫm một câu.
Hôm nay, trẫm cũng sẽ tặng lại câu này cho con."
"Nếu con có một đứa con mà con thích, thì con phải để nó rời xa vòng tay của con từ nhỏ đến lớn.
Bởi vì con không thể cùng chim ưng tung cánh, cũng giống như con không thể cùng nó đi hết nửa đời sau."
Nếu yêu thương con mình, thì phải để nó ra ngoài chịu khổ, để nó trải qua mưa gió trong đời.
Cho dù nó sẽ không hiểu, sẽ hận.
Cũng không được giải thích, không được để nó phát hiện ra.
Bởi vì sự thiên vị và cưng chiều, đều là trở ngại để lên ngôi, là thói xấu ỷ sủng mà kiêu ngạo.
Sau khi đăng cơ, những mưa gió này, chỉ có thể lớn hơn và dữ dội hơn so với nửa đời trước.
Từ việc chỉ cần được phụ hoàng coi trọng, sẽ phải gánh vác quốc gia, thần tử, thần dân.
Chỉ là sẽ không còn vị Đế vương nào, âm thầm đứng sau, che chở cho con tránh mưa chắn