"Ngu Bắc Châu, ngươi căn bản không hề tự tin như bề ngoài thể hiện."
Giọng Tông Lạc rất nhẹ.
Nhưng chính giọng nói mỏng manh nghe như ảo giác ấy, lại như một lưỡi dao sắc bén chặn miệng, khiến nụ cười tự tin trên mặt Ngu Bắc Châu dần dần biến mất.
Khi người này mang theo nụ cười đặc trưng của mình, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, lúc không cười, lại rất dễ khiến người ta cảm thấy âm u.
Ngôn Tình Tổng Tài
Nhưng Tông Lạc không dừng lại, hắn đang thừa thắng xông lên.
"......! Năm đó Uyên Đế để ngươi đến nước Vệ làm con tin, thực ra đã sớm quyết định ngươi sẽ được ưu tiên kế vị.
Bởi vì tổ huấn của Tông gia, càng kỳ vọng vào một đứa trẻ, càng không thể ở cạnh cưng chiều, mà phải để nó ra ngoài tôi luyện."
Nếu không phải Uyên Đế say rượu tiết lộ sự thật về cách thương con khác thường của Tông gia, có lẽ Tông Lạc cả đời cũng không biết.
Hắn cảm thấy Ngu Bắc Châu cũng có quyền biết.
Ít nhất......!phải để tên đáng ghét này biết, y không phải như những gì mà y đã lầm tưởng lẩm bẩm trong phòng tối, rằng mình chẳng còn gì cả.
Uyên Đế rất yêu Tam hoàng tử, bất luận là thật hay giả.
"Phụ hoàng rất yêu ngươi, lúc nhỏ còn bế ngươi."
Tông Lạc không biết mình đang nói gì.
Từ hoàng cung chạy thẳng đến đây, muốn chất vấn Ngu Bắc Châu chuyện đêm qua và việc xảy ra trong Vu tế đại điển sáng nay, nhưng đến khi gặp Ngu Bắc Châu, cái miệng đáng ghét của y lại nói những lời hoàn toàn trái ngược với những gì y thổ lộ đêm qua....
Tông Lạc chỉ muốn xé toạc cái miệng cứng đầu của người trước mặt, nhưng lại có chút mềm lòng không nỡ.
Bởi vì Ngu Bắc Châu vốn dĩ có thể sẽ không biến thành bộ dạng thế này.
Nếu hắn không xuyên thư, sau khi báo thù xong, Ngu Bắc Châu sẽ tiếp tục đi theo cốt truyện gốc.
Dù sao thì nguyên tác cũng chỉ mới đăng đến chương bốn mươi mấy, phía sau xảy ra chuyện gì không ai biết được.
Có thể một ngày nào đó, Uyên Đế sẽ vô tình phát hiện ra Ngu Bắc Châu là con ruột của mình, chưa kể đến việc người này vốn là con của trời, bản thân có năng lực vượt trội.
Ngay cả khi chưa được thừa nhận, y cũng đã được Uyên Đế coi trọng và đề bạt, việc thừa nhận thân phận chỉ là chuyện đơn giản.
Có lẽ bởi vì phong cách hành xử tương đồng mà hai cha con càng thêm thân thiết.
Nếu không có Tông Lạc, thì Ngu Bắc Châu trong nguyên tác đã có được tình yêu, tình bạn, tình thân...!tất cả đều không thiếu.
Nhưng sau khi Tông Lạc xuất hiện, hết thảy những thứ này đều biến mất, đó là sự thật không thể chối cãi.
"Phụ hoàng..." Tông Lạc đang định nói tiếp, nhưng lại bị đối phương cắt ngang một cách hung dữ: "Câm miệng!"
Nam nhân áo đỏ đã hoàn toàn ngồi dậy, nhìn hắn từ trên cao xuống.
Đôi mắt phượng đỏ rực phía đuôi lạnh lẽo liếc nhìn, lại treo lên nụ cười giả dối, như thể đang bọc mình trong một lớp giáp dày, toàn thân phủ đầy gai nhọn.
"Coi kìa."
Ngu Bắc Châu khinh miệt nói với: "Thật là buồn cười, sư huynh, nếu sư huynh không muốn hận ta thì thôi, sao lại đi nghi ngờ lòng căm thù của người khác.
Vậy thì sư huynh nói xem, sư đệ phải làm thế nào để sư huynh thấy, ta đang hận ngươi đến tận xương tủy? Chẳng lẽ bị cướp đi thân phận còn chưa đủ, không xứng được tính vào lý do căm hận?"
Tông Lạc không phải chưa từng thấy Ngu Bắc Châu như thế.
Đêm hôm đó ở Đại vu từ, khi cho hắn biết sự thật hai đời, Ngu Bắc Châu cũng có biểu cảm tương tự.
Ác ý không hề che giấu hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, như sương mù bao phủ, hùng hổ doạ người, trong bùn lầy nở ra những đoá hoa kịch độc.
Khoét vào người khác, cũng khoét thủng chính mình.
Tông Lạc cố gắng nhìn địch thủ cả đời luôn tàn nhẫn này bằng một góc nhìn khách quan nhất.
Nhưng biểu hiện của Ngu Bắc Châu lại không như ý của Tông Lạc, y giống như một đứa trẻ xấu tính bẩm sinh, không hề giấu giếm lòng thù hận, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim người khác.
"Ngươi xem, lại thế nữa.
Lại là giọng điệu ban ơn cao thượng.
Sư huynh, ta ghét nhất ngươi như vậy, cứ như không liên quan gì đến mình, cao cao tại thượng nói những lời tự cho là đúng."
Y cười nhạo một cách thờ ơ, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy, dùng loại tư thái mỉa mai nói ra những lời khiến người ta khổ sở: "Tối qua......!tình phụ tử thật là cảm động.
Hình ảnh sư huynh quỳ xuống đất thật khiến người ta thương tiếc, sư đệ nhìn cũng suýt nữa xót xa."
"Tình thân? Xuỳ, chỉ là thứ viễn vong.
Đối với ngươi là thứ quan trọng nhất, nhưng ta ngay từ đầu đã không có, nói gì đến mong đợi?"
Tông Lạc sửng sốt, cứng đờ tại chỗ.
"Về việc ta có quan tâm đến thân phận này hay không? Ha ha, sư huynh nói đúng, ta quan tâm đến thân phận này đó, vậy thì sao? Sư huynh bây giờ có thể trả lại cho ta không, có thể trả hết tất cả nợ nần bấy lâu nay không?"
Lời nói của Ngu Bắc Châu từng chữ có dao, giống như con rắn độc nhất đại hoang, hung hăng thè ra lưỡi rắn đỏ tươi, tàn nhẫn tuyên bố mình chiến thắng: "Không, sư huynh không thể trả được, cũng không thể trả hết."
"Chấp nhận đi, sư huynh, sư huynh nhất định phải nợ nần với ta."
Dù Tông Lạc đã vô số lần tự nhủ với bản thân, đừng để lời nói của tên sư đệ thúi Ngu Bắc Châu ảnh hưởng, nhưng cũng không thể ngăn nổi lửa giận bùng lên từng đợt.
Hắn cố nén cơn giận, bình tĩnh nói: "Vậy kết quả hiện giờ, ngươi hài lòng chưa?"
Người này tính toán thật giỏi.
Lấy đi tiên đan, Tông Lạc không thể biện minh.
Máu tươi giao hoà, đợi Vu tế đại điển kết thúc mới nói cho hắn biết, chính là muốn chặn đường lui cuối cùng của hắn.
Từng bước từng bước, cố tình sắp đặt để vây chết hắn trong thành hoàng này.
Cho dù danh không chính ngôn không thuận, Tông Lạc cũng không thể tùy hứng rời đi vào lúc này.
Hắn chỉ có thể chống đỡ sự mong chờ tha thiết của Uyên Đế, chống đỡ niềm tin tưởng của quần thần, chống đỡ ánh mắt của mọi người.
Gánh vác tất cả những trách nhiệm đó, dù trong lòng đầy áy náy, đấu tranh, đau khổ.
"Hài lòng chứ, ta rất hài lòng."
Ngu Bắc Châu giang hai tay ra, nụ cười nồng đậm đến cực điểm: "Sư huynh chính là phải ở bên cạnh ta, đừng hòng đi đâu cả.
Cho dù có chết, cũng chỉ được chết trên giường của sư đệ."
Mất dạy, khốn nạn.
Tên điên không nói lý này.
Tên điên này, đối mặt với người mà y luôn miệng nói là "hận nhất", lại dâng lên thứ quan trọng nhất của mình, dâng hiến hoàn toàn, không