Nhắc tới quy củ Quỷ Cốc, hai người gặp mặt lại không vui mà tan rã.
Đối với những lời quỷ của Ngu Bắc Châu, Tông Lạc một câu cũng lười nói nhiều, cứ để cho hắn một mình ở đó, luyên thuyên mười câu cũng không mọc được một cọng ngà voi, đến giờ trực tiếp đứng dậy rời đi.
Sau khi sống lại, mục đích của Tông Lạc trở nên rất rõ ràng.
Chuyện hắn muốn làm chỉ có hai việc, một là tìm hiểu kiếp trước tại sao mình lại thất sủng với triều đình, hai là đoạt trữ.
Ngu Bắc Châu cùng hắn là tử địch, oán hận chất chứa đã lâu, đời trước đối địch đến chết.
Tông Lạc cũng chưa bao giờ so sánh bản thân với nhân vật chính thuận buồm xuôi gió này.
Dù sao thì bất kể thế nào y đều một bước lên mây, còn Tông Lạc chỉ cần hơi không cẩn thận, sẽ trượt chân rơi vào vực sâu kiếp trước.
Mấy ngày kế tiếp khai tiệc bách gia, Tông Lạc không hề lộ diện.
Trước khi bắt đầu cuộc thi săn bắn, hắn đều ngoan ngoãn ở nơi thường trú của Nho gia, mỗi ngày không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng pha trà, thỉnh thoảng bảo thư đồng chuyển bàn học đến dưới tàng cây hoa quế trước cửa, vừa ngắm hoa vừa luyện kiếm.
Bách gia yến năm ngoái bắt đầu từ võ nghệ, biện nghệ thi cuối cùng.
Thời gian thi đấu diễn ra rất dài, năm nay trùng với thanh tự mồng một tháng chạp, không chỉ văn võ bá quan, học sinh tham dự Bách gia yến cũng phá lệ được mời đến Vu từ tế tự, thời gian vừa vặn sau tam nghệ võ săn, coi như là tăng thêm một ít nhạc đệm cho cuộc thi Lục Nghệ.
Đợi đến khi Cố Tử Nguyên đi xem tỷ thí võ nghệ trở về, mặt trời vừa vặn lặn về phía tây.
"Hai ngày nay cặp mắt Lạc huynh có đỡ hơn chút nào không?"
Hắn nhìn Tông Lạc đang tự chơi cờ trước án sách, vén vạt áo lên ngồi xuống, trong lời nói mang theo sự quan tâm không hề che giấu.
Tông Lạc thuận miệng nói: "Thoải mái hơn một chút."
"Vậy là tốt rồi." Cố Tử Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Tỷ thí săn bắn sắp bắt đầu rồi.
Lạc huynh, ngươi cũng biết đó, săn bắn đều phải kéo dài một ngày một đêm, ngay cả ngựa cũng phải đi mượn trước, nếu thân thể có trở ngại, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng."
"Nếu thật sự khó chịu......!Lạc huynh ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng bản thân."
Lời này của Cố Tử Nguyên đã đủ uyển chuyển.
Mấy năm trước Lục Nghệ kỳ thật không phải Lục Nghệ, mà là Thất Nghệ, không có săn nghệ, mà là kỵ nghệ và xạ nghệ.
Chẳng qua về sau cưỡi ngựa bắn cung thịnh hành, vì vậy hợp nhất chỉnh thành hạng mục săn bắn, độ khó cũng tăng lên rất nhiều.
Người bình thường tham gia còn muốn đuối sức, nói chi Tông Lạc hai mắt bị mù.
"Tử Nguyên huynh không cần lo lắng." Tông Lạc cười nói: "Có lẽ đơn thuốc của y thánh tiền bối có tác dụng.
Trong truyền thuyết Đại Vu khởi tử hoàn sinh thay da đổi cốt, không phải cũng phải trải qua đau đớn thấu tận tim gan sao?"
Cố Tử Nguyên nghĩ lại, hình như cũng có đạo lý.
Vì vậy hắn liền trấn an nói: "Lạc huynh luôn luôn ổn trọng, tuổi tác lại lớn, đương nhiên hiểu rõ đạo lý hơn ta."
"Đúng rồi." Đại nho bưng chén trà lên, tựa hồ có chút không quen với mùi vị chát chát của lá trà chưa rang, nhíu mày:" Gần đây rất nhiều đệ tử học phái kéo đến hỏi thăm tin tức Lạc huynh."
"Hả?" Tông Lạc bất động thanh sắc.
"Hỏi cái gì cũng có, phần nhiều vẫn là trận tỷ thí lúc trước, cũng có hỏi Lạc huynh xuất thân từ môn phái nào, ngư long hỗn tạp."
Cố Tử Nguyên để chén trà xuống: "Lạc huynh yên tâm, ta rất kín miệng, mấy chuyện này đều không tiết lộ.
Các đệ tử khác ta cũng đã dặn dò, không cần lo lắng."
Tông Lạc: "......"
Hắn hiện giờ không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Tử Nguyên đúng là đồng đội heo.
Thật ra, việc có người đến tìm hiểu, đang nằm trong dự liệu của Tông Lạc.
Dù sao mấy ngày trước hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy tại Bách gia yến, đừng nói ba vị Hoàng tử, ngay cả Bùi Khiêm Tuyết cũng đã giáp mặt.
Nếu dung mạo tương tự thì thôi đi, nhưng ngay cả giọng nói cũng y hệt, tên đơn cũng giống nhau, hiển nhiên không bình thường.
Nếu bọn họ không phái người đến hỏi thăm mới là lạ, điều Tông Lạc mong muốn chính là bọn họ có thể từ trong miệng đệ tử Nho gia biết được sự tình hắn trọng thương mất đi trí nhớ, thuận tiện cho bước kế hoạch tiếp theo.
Cũng may tuy rằng Cố Tử Nguyên không rành thế sự, nhưng các đệ tử Nho gia khác lại không như vậy.
Mặc dù thủ lĩnh Nho gia ngoài mặt chỉ định Cố Tử Nguyên làm Đại nho dẫn đội cho chuyến du học Đại Uyên lần này, nhưng trên thực tế Tông Lạc mới là người nắm quyền thật sự.
Chuyện hắn liều lĩnh mưu đồ quá lớn, cho dù thủ lĩnh Nho gia là sư thúc hắn, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ làm từ thiện, dồn toàn bộ giáo phái vào tình thế nguy hiểm.
Vì thế Tông Lạc cùng sư thúc hắn đạt thành một giao dịch, Nho gia ra sức ủng hộ hắn về nước phục vị, đồng thời trợ giúp vô điều kiện trong cuộc chiến đoạt trữ.
Sau này nếu Tông Lạc kế thừa đại thống, Nho gia cũng sẽ có được thứ họ muốn, chính thức trở thành hiển học trị quốc.
Loại chuyện này không phải hiếm gặp ở các nước khác.
Bách gia học phái nhìn như siêu phàm thoát tục, giúp cho dân thường áo vải cơ hội một bước lên trời, kỳ thực lại có quan hệ chặt chẽ với quan lại quyền quý.
Cho dù thoạt nhìn Quỷ Cốc cùng ẩn sĩ thế gia không màn thế sự, kì thực mỗi một đời đệ tử sau khi nhập thế đều hành tẩu ở các quốc gia, mỗi người đều là cao thủ chơi cờ chính trị.
Nho gia lựa chọn như vậy không có gì đáng trách.
Dù sao dựa theo đại thế hiện giờ, tiền đồ tương lai của Đại Uyên vô cùng tươi sáng.
Nhân vật chính phụ đều tụ về một chỗ, có Tông Lạc hay không đều có thể càn quét thiên hạ lục hợp đại hoang, nhất thống Trung Nguyên.
Tông Lạc giỏi về khoa học tự nhiên, lịch sử chỉ coi là khá.
là thế giới hư cấu.
Trình độ của lực lượng sản xuất không cao, tương tự như Hy Lạp cũng từng xuất hiện trăm hoa đua nở, tư tưởng các nhà tranh chấp kịch liệt, thời đại triết gia xuất hiện đông đảo, nếu phải thiết lập mốc thời gian cho thời đại hư cấu này, có lẽ phải đặt trước công nguyên.
Không biết thế giới trong sách có nối liền với thế giới hiện thực hay không, nhưng trên thực tế, bỏ đi những thứ cặn bã, Nho giáo thực sự có ảnh hưởng sâu sắc đến các triều đại.
Chỉ sau khi thật sự xuyên sách Tông Lạc mới hiểu được, lúc trước mình ở Quỷ Cốc mặc sức tưởng tượng thiên hạ hòa bình có bao nhiêu lý luận suông.
Dưới làn sóng của thời đại lớn, sức mạnh của một người là quá ít ỏi.
Nhìn vào nơi này một cách kiêu ngạo như một người mới sẽ chỉ rơi vào số phận giống như kiếp trước của hắn.
Chính vì như thế, nguyên nhân Tông Lạc cuối cùng lựa chọn hợp tác với Nho gia đã trở nên rõ ràng.
Trong đội ngũ đến Đại Uyên du học, chỉ có Cố Tử Nguyên là không biết chuyện này, các đệ tử Nho gia khác đều được yêu cầu nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Tông Lạc.
Về phần Cố Tử Nguyên......!Ý của sư thúc hắn là, Tử Nguyên mặc dù thiên phú xuất chúng, đọc hết sách thánh hiền, nhưng đối nhân xử thế không hề có kinh nghiệm, tựa như một tờ giấy trắng.
Nếu tiết lộ kế hoạch liên thủ giữa Tông Lạc và Nho gia, có lẽ không ít người sẽ nhìn ra manh mối từ hắn, cho nên trước hết phải giữ bí mật.
Nhưng thật sự đã đến mức này, nên nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở.
Vì thế Tông Lạc uyển chuyển mở miệng: "Tử Nguyên, tiết lộ một chút, kỳ thật cũng không sao."
"Hả? Tại sao vậy?"
Cố Tử Nguyên hoang mang hỏi lại, nói được một nửa rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng vậy."
Không biết tên này tưởng tượng ra loại chuyện kỳ quái gì, biểu tình trên mặt có chút ngượng ngùng xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng, lúc này mới lắp bắp: "Xin lỗi, Lạc huynh, là ta thiếu suy nghĩ."
"Rõ ràng Lạc huynh cũng không lệ thuộc đội ngũ Nho gia, ta luôn quên điểm ấy."
Cố Tử Nguyên vẻ mặt vô cùng ảo não: "Bọn họ chạy tới hỏi thăm, có lẽ là động lòng muốn chiêu mộ, đối với Lạc huynh rõ ràng là chuyện tốt, thế mà bị ta làm cho hỏng việc...."
Tông Lạc mặc dù không muốn biểu đạt ý tứ này, nhưng không biết vì sao, cuối cùng sau khi đi một vòng vẫn quay về ý tứ như vậy.
Cho nên Tông Lạc không nói nữa.
Ngược lại Cố Tử Nguyên đáy lòng băn khoăn, yên lặng giúp hắn pha trà, âm thầm hạ quyết tâm, nếu lần tới có người hỏi hắn, hắn nhất định thổi Lạc huynh đến tận trời, ngàn vạn lần tìm một thế gia thật tốt.
......!
Tuy nhiên Tông Lạc quả thật nên hành động.
Cuộc săn kéo dài cả ngày đêm, đòi hỏi sức chịu đựng cao của ngựa.
Nếu đã từng là kỵ nghệ, chỉ cần chọn ngựa chạy nhanh là được.
Nhưng nhân tố quyết định của thợ săn không phải là tốc độ, mà là săn được bao nhiêu con mồi.
Thời gian, sức chịu đựng, tốc độ, độ chính xác bắn tên, võ thuật......!đều nằm trong phạm vi săn bắn.
Đại đa số học sinh đều sẽ lựa chọn đi quân doanh của quân phòng thủ ngoại ô mượn một con ngựa phù hợp với tính cách của mình.
Không ít vương công quý tộc cũng đến góp vui, nếu được bọn họ tán thưởng trong Bách gia yến, có thể còn được cấp cho một con ngựa tốt.
Bằng không, sẽ không có nhiều học sinh tranh nhau nổi bật trong Bách gia yến.
Nhưng những điều này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, hiện giờ cuộc chiến đoạt trữ giữa các Hoàng tử đã tiến triển đến giai đoạn gay cấn.
Đời này dù phát sinh chuyện gì, Diệp Lăng Hàn vẫn sẽ nghĩ hết biện pháp ra mặt.
Tông Lạc phải nhanh chóng che giấu chuyện của Tông Thụy Thần.
Ngày hôm sau, Tông Lạc dậy thật sớm.
Sau khi thức dậy, hắn không vội ra ngoài, mà chờ dưới tàng cây hoa quế.
Quả nhiên, sau khi chờ đợi một hồi, ngoài cửa xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Công Tôn Du ngăn lại một đệ tử Nho gia.
Rất hiển nhiên, đệ tử Nho gia đều biết vị cuồng đồ nổi tiếng trong Bách gia yến này, nhưng cuối cùng lại bị Tông Lạc đánh bại, nhất thời cảnh giác nói: "Huynh đài có chuyện gì?"
Công Tôn Du thấp giọng hỏi: "Người ở nơi tạm trú của các ngươi, vị đệ tử tên là Cố Lạc kia, hôm nay thân thể có khá hơn không?"
Thật ra, sau ngày đầu tiên khai tiệc bách gia, ngày hôm sau Công Tôn Du dậy thật sớm, chạy đến Lan Đình thuỷ tạ ngồi chờ, hắn muốn tìm Cố Lạc luận đạo, nhưng không ngờ đợi đến khi hoàng hôn buông xuống cũng không đợi được vị công tử mắt mù.
Ngày thứ ba lại đi, nhận được kết quả tương tự.
Vì thế Công Tôn Du liền chặn một đệ tử Nho gia, từ trong miệng đối phương biết được Cố Lạc bị bệnh, không thể tham gia, ở nơi tạm trú của Nho gia tĩnh dưỡng.
Mấy ngày kế tiếp, Công Tôn Du ngày ngày đều tới ghi thẻ.
Đáng tiếc, đến ngày khai tiệc cuối cùng, Cố Lạc cũng chưa từng xuất hiện lần thứ hai.
Hiện giờ mắt thấy tỷ thí võ nghệ sắp bắt đầu, thư nghệ chỉ cần một ngày, săn nghệ theo sát phía sau.
Công Tôn Du không biết Cố Lạc đăng ký cái gì, dù sao thẻ tên võ nghệ của Công Tôn Du đã bị hắn tự mình bẻ, cho nên hắn thừa dịp thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày chạy đến nơi tạm trú của Nho gia, bắt được ai cũng hỏi thăm về Cố Lạc.
Các đệ tử của Nho gia đều nhận được mệnh lệnh của Tông Lạc, vì vậy họ đương nhiên thẳng thừng phủ nhận, nói không biết gì về việc này.
Công Tôn Du có chút mất mát, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, đành phải không cam lòng rời đi.
Sau khi xác định hắn đã rời đi, Tông Lạc mới quay lại hỏi thư đồng: "Đây là ngày thứ mấy?"
Thư Đồng cung kính đáp: "Bẩm công tử, hôm nay là ngày thứ tư."
Công Tôn Du đã liên tục tới đây nằm vùng bốn ngày rồi.
Tông Lạc không tự chủ nhíu mày.
Bất kể là dựa theo ký ức kiếp trước, hay là dựa theo cốt truyện , Công Tôn Du lúc này nên vây quanh Ngu Bắc Châu cúc cung tận tụy mới đúng, sao lại nhiều lần chạy về phía hắn?
Ngẫm lại cũng không gì lạ.
Tông Lạc nhớ tới đời trước Công Tôn Du vì Ngu Bắc Châu âm thầm làm chuyện.
Công Tôn Du và Ngu Bắc Châu cùng một giuộc, ngoài mặt thân thiết với mấy Hoàng tử khác.
Bí mật trung thành không dưới một vị Hoàng tử, hơn nữa còn trở thành mưu sĩ của họ.
Kỳ thực chúa công* hắn thật sự trung thành chỉ có một mình Ngu Bắc Châu, cũng là nhân vật mấu chốt có thể giành lấy giang sơn Đại Uyên.
Bao nhiêu tin tức quân báo đều do hắn nằm vùng có được từ chỗ các Hoàng tử khác, mà những tin tức hướng đi này, chỉ cần lọt qua kẽ tay một chút, cũng có thể khiến cho mấy vị Hoàng tử bị quay như dế.
Hiện tại Công Tôn Du chạy về phía hắn, không rõ sau lưng có ý đồ gì.
Tông Lạc không ngại dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán đối thủ một mất một còn của mình.
Giờ khắc này trong lòng khoanh một vòng tròn lớn màu đỏ lên cái tên Công Tôn Du, cười một tiếng, phân phó thư đồng chuẩn bị xe ngựa.
Kiếp trước tuy rằng Tông Lạc rút khỏi hoàng thành, nhưng không có nghĩa là hắn không có át chủ bài.
Đứng trong tam công, Ngự sử đại phu phụ trách giám sát bách quan chính là ám tuyến của Tông Lạc.
Thực quyền của vị này không cần nói cũng biết, cho dù Tông Lạc ở biên cương, cũng có thể nhận được không ít tin tức về hướng đi mới nhất của Hoàng thành.
Chính Tiết ngự sử đã trình báo cho hắn việc Công Tôn Du mai phục nhiều mặt trợ giúp Ngu Bắc Châu chen vào đoạt trữ.
Nhưng mà khi đó trời cao Hoàng đế xa, hắn muốn quản cũng không quản được.
Bây giờ thì tốt rồi, thông tin tình báo kiếp trước cũng có thể áp dụng cho kiếp này.
"Đi ngoại ô kinh thành."
Hắn nhấc rèm xe lên, khom lưng bước vào trong xe, an an ổn ổn ngồi xuống, ngón tay vung vẩy, đem Quỳ Văn cổ ngọc một lần nữa treo trở lại bên hông.
Chiếc xe ngựa màu sắc mộc mạc này một đường hành tẩu, trực tiếp từ Bạch Hổ môn chạy ra.
Ngựa được sử dụng trong săn nghệ đều là quân mã của quân đội Đại Uyên.
Quân đội Đại Uyên nổi tiếng là quân đội hổ sói trong các nước, chẳng những huấn luyện nghiêm chỉnh, mà còn trang bị vũ khí không nước nào sánh kịp.
Nếu muốn mượn quân mã thì phải tìm kỵ binh.
Trong đại quân thông thường đều có binh chủng này.
Quân đội đóng quân gần Hoàng thành có quân phòng thủ thường trú, bên trong cũng có kỵ binh.
Sáng sớm hôm nay, đã có trăm học sinh kết bạn đến quân doanh