Sau khi nói xong câu đó, cả căn lều chìm trong im lặng.
Ngay cả bản thân Tông Lạc cũng cảm thấy hơi hối hận trong lòng.
Câu nói đó thật sự quá nặng nề.
Dù có tức giận đến mức muốn tống Ngu Bắc Châu trở lại tử c ung để tái tạo lại, nhưng nếu ở trong trạng thái bình thường, Tông Lạc sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy.
Không phải là không thể nói, mà là Tông Lạc đã quen với việc đối mặt với mọi thứ một cách thản nhiên điềm tĩnh.
Bất kể gặp ai, ngay cả những người kiếp trước đã hãm hại hắn đến chết như Tông Thừa Tứ, hắn cũng không nói những lời nặng nề tàn nhẫn như vậy.
Nhưng rất hiển nhiên...!trước mặt Ngu Bắc Châu, hắn luôn luôn không giữ được bình tĩnh.
Cảm giác mất kiểm soát này khiến Tông Lạc vô cùng khó chịu.
Đúng lúc hắn định nói gì, đột nhiên vang lên âm thanh của Bùi Khiêm Tuyết bên ngoài lều trại: "Cẩn Du, ta mang cốc gỗ về rồi."
Tông Lạc dừng lại một chút: "Được, đợi ta thay đồ rồi ra lấy."
Hắn vừa nói, vừa thuận tay tháo đai lưng xuống, cởi áo ngoài ra, thay một chiếc áo mới có hoạ tiết đỏ trên nền trắng.
Cũng may là lúc nãy những vết máu chỉ dính vào vạt áo của hắn, chỉ cần thay áo ngoài là được, không cần phải thay cả trung y.
Trong lúc thay đồ, Tông Lạc có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ đang nhìn thẳng vào lưng hắn.
Khi hắn thắt xong đai lưng, giọng nói đột ngột vang lên.
"Sư huynh nói đúng, như vậy mới tốt."
Cứ hận y như vậy là tốt rồi.
Ngu Bắc Châu không hiểu tình yêu, y chỉ biết hận ngày qua ngày.
Không hiểu, không học được, cũng không cần học.
Thái tử bạch y quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng Ngu Bắc Châu đang bước ra lều trại.
Bùi Khiêm Tuyết đang yên tâm chờ đợi ở bên ngoài chợt thấy màn trướng xốc lên trước mặt, vừa định tiến lên một bước thì thấy Ngu Bắc Châu bước ra từ bên trong.
Nam nhân dung mạo tuyệt đẹp có vết máu ở khóe miệng, đôi mắt phượng vẫn còn hơi đỏ.
Khuôn mặt y không còn nụ cười hờ hững lười biếng như thường ngày, mà thay vào đó là một vẻ mặt không cảm xúc, tựa như sự bình tĩnh sau khi giác ngộ.
Tất nhiên, sự bình tĩnh này khi nhìn thấy Thừa tướng áo xanh đang đứng ở trước cửa lều, đã biến thành sự âm trầm và ác ý không hề che giấu.
Bùi Khiêm Tuyết thậm chí có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo toát ra từ đối phương, sắc bén như một lưỡi dao đâm thấu tim người, chỉ cần một giây sau là người khác sẽ mất mạng.
Đây là sát khí mà chỉ những người đã bước qua núi thây sông máu mới có thể có được.
Nhưng nó chỉ tồn tại trong một giây ngắn ngủi.
Một giây sau, Ngu Bắc Châu không thèm quay đầu lại, lướt qua hắn với vẻ khinh bỉ, như thể nhìn thấy một đống cỏ dại bên đường không đáng để quan tâm.
Nhìn bóng lưng của Bắc Ninh Vương ngày càng xa, trong lòng Bùi Khiêm Tuyết lo lắng không thôi.
Vừa rồi hắn ở bên ngoài lều trại, đã nghe thấy bên trong có tiếng động khác thường, đoán rằng có thể có người khác, không ngờ lại là Bắc Ninh Vương, người mà Cẩn Du nói một đêm không về.
Nhớ lại vẻ mặt cực kỳ khó chịu của Bắc Ninh Vương lúc nãy, Bùi Khiêm Tuyết vội vàng tiến lên, nhỏ giọng nói một câu thất lễ, rồi giơ tay vén màn doanh trướng.
Thái tử bạch y đang đứng đằng sau bàn.
Bùi Khiêm Tuyết liếc mắt một cái đã thấy chiếc cốc gỗ bị đổ trên sàn, cùng với giấy tờ trên bàn nhàu nát.
Có vẻ như...!trong lều đã trải qua một cuộc tranh cãi khá gay gắt.
"Cẩn Du." Hắn đặt cốc nước trong tay lên bàn, ngẩng đầu lên đúng lúc Tông Lạc quay lại.
Ánh mắt Bùi Khiêm Tuyết lập tức sững sờ.
Trên cần cồ trắng ngần, giống như hoa mai rơi xuống tuyết, điểm xuyết những vết đỏ, thậm chí còn có vết răng và dấu tay hồng nhạt.
Không chỉ vậy, ngay cả đôi môi mỏng đẹp cũng dính máu đỏ tươi, nhìn thấy mà kinh sợ.
Thật giống như có một bàn tay lớn, đã ôm lấy vai cổ từ phía sau, chôn đầu vào đó cắn m*t bừa bãi, dùng răng nanh sắc bén tàn nhẫn nghiền nát, li3m máu trên môi để đóng dấu, tuyên bố quyền sở hữu.
"Sao thế?" Tông Lạc theo tầm mắt của hắn, vô thức giơ tay lên, không lệch một chút nào chạm vào vết răng in trên cổ mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Vì thái độ của Ngu Bắc Châu và vết cắn trên cổ, ý định giải thích của hắn cũng hoàn toàn biến mất.
Đối diện với ánh mắt của Bùi Khiêm Tuyết, Tông Lạc chỉ có thể nói: "Vừa rồi có chút bất đồng với Bắc Ninh Vương, nên đã đánh nhau một trận."
Hắn đã thay áo, nhưng lại quên mất bây giờ không chỉ cổ hắn có vết cắn, mà ngay cả mái tóc mới được Bùi Khiêm Tuyết buộc gọn cũng bị Ngu Bắc Châu làm rối, xõa tung phía sau, trông rất chật vật.
Bùi Khiêm Tuyết vốn có khả năng quan sát hơn người, lúc này y phục của Tông Lạc vừa thay vẫn còn chất đống trên mặt đất, chưa kể đến việc người hắn dính đầy máu.
Tông Lạc không có khả năng che giấu được, dù sao cũng không làm gì sai trái, chi bằng thừa nhận một cách thẳng thắn.
Tuy nói như vậy, nhưng Tông Lạc vẫn xấu hổ quay người, cầm lấy một chiếc khăn lụa tinh xảo.
Trong doanh trướng hoàn toàn không có gương đồng, hắn không thể nhìn thấy vết máu ở cổ mình, nên cứ đứng lau một cách vô thức.
"Để ta."
Thừa tướng áo xanh bước lên một bước, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh như đầm sâu bỗng lóe lên gợn sóng.
Tuy nhiên, khi Tông Lạc nhìn vào, lại nhanh chóng biến mất, chôn vùi trong vẻ ngoài như tùng như trúc.
Tông Lạc do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa khăn cho hắn.
Chiếc khăn lụa trắng đã được thấm nước được Bùi Khiêm Tuyết cầm lấy, sau đó hắn mím môi, cẩn thận lau qua cần cổ trắng ngần của bạch y Thái tử.
Bởi vì đứng quá gần, Tông Lạc thậm chí còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng lạnh lùng trên người đối phương, giống như con người của Bùi Khiêm Tuyết, cao ngạo lạnh lùng.
Nhìn như khiêm tốn, nhưng thực tế lại góc cạnh hơn bất cứ ai.
Ngày trước họ trở thành bạn thân, là do họ thực sự có cùng quan điểm sống và tư tưởng trị quốc tương tự.
Muốn tìm được một người bạn có thể cùng mình nói chuyện về quan điểm sống ở cổ đại sau khi xuyên không thực sự không dễ, cho nên lúc đó họ thực sự đã giúp đỡ và hỗ trợ lẫn nhau trong triều.
Tiếc thay, sau đó, họ dần dần xa cách.
Bùi Khiêm Tuyết ngày càng được Uyên Đế trọng dụng, thăng tiến từng bước, công việc bận rộn.
Còn Tông Lạc lại lo dồn sức cho việc thành lập Huyền Kỵ, sau khi thành lập Huyền Kỵ thì phải luyện quân, quân luyện thành tất nhiên phải ra trận thử sức, phát triển đến mức thường xuyên ra ngoài dẫn quân, gần như một năm cũng chỉ gặp mặt nhau được hai ba lần.
Sau đó, ánh mắt của Bùi Khiêm Tuyết dần dần hướng đến Ngu Bắc Châu.
Hắn đánh giá cao vị phiên vương khác họ này, giống như trước kia đánh giá cao Tông Lạc, nhiều lần