Quân doanh rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ.
Huyền kỵ binh trong võ trường vô thức dừng động tác, ngước mắt nhìn sang, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Trong đó sắc mặt Mục Nguyên Long nặng nề nhất.
Hắn giận dữ mắng: "Điện hạ ngày trước tự mình tuyển ngươi vào doanh, tận tình dạy dỗ.
Bây giờ chỉ cần thấy ai nhìn giống một chút thì ngươi đều nhận liều sao? Ngươi lấy gì an ủi vong linh Điện hạ trên trời?"
Cùng là tướng lĩnh như nhau, nhưng hiện giờ Huyền Kỵ lại cực kỳ thua sút Thiên Cơ quân.
Lần này tiến công Nam Lương, vốn là nhiệm vụ của Huyền Kỵ, cuối cùng bởi vì trạng thái không tốt, bị Thiên Cơ quân của Ngu Bắc Châu đoạt lấy.
Mục Nguyên Long tự trách lại áy náy, lúc trở về triều còn muốn xin từ chức.
Nói cho cùng vẫn là năng lực chỉ huy của hắn có hạn, làm phó tướng thì được, nhưng không thể làm được chủ tướng thống lĩnh đại binh.
Nếu điện hạ còn ở đây...!nhất định sẽ không để phát sinh chuyện như vậy.
Ngày đó Bắc Ninh Vương hồi triều, chuyện ban ngọc trước cổng thành Đại Uyên đã sớm lan truyền ai ai cũng biết.
Có người biết chuyện truyền ra, vô tình tiết lộ một số chi tiết.
Tỷ như người lọt vào mắt xanh của Bắc Ninh Vương là một công tử mù tháp tùng Nho gia vào kinh, nghe nói khuôn mặt rất giống với Tam hoàng tử đã qua đời một năm trước, khiến Đại thống lĩnh Cảnh vệ quân Đoàn Quân Hạo hoảng loạn, tưởng giả là thật.
Mục Nguyên Long đặc biệt chú ý tới Bắc Ninh Vương, nghe xong tin tức liền tối sầm mặt.
Trong triều ai mà không biết quan hệ của hai huynh đệ đồng môn này? Điện hạ qua đời, Bắc Ninh Vương coi như đã hoàn toàn loại bỏ đối thủ không đội trời chung của mình, kẻ không những ghét cay ghét đắng y mà còn cướp đi hào quang của y nữa, về sau chỉ còn y là danh tướng thế hệ trẻ duy nhất của Đại Uyên.
Y hẳn sẽ vô cùng xuân phong đắc ý.
Vậy mà Ngu Bắc Châu vừa trở về triều, đã lập tức ban ngọc cho một học sinh dung nhan giống Tam hoàng tử, vì sao lại làm vậy? Có dụng ý gì chứ?
Mục Nguyên Long cực kỳ tức giận, liên tục cười nhạo vị học sinh không biết tên kia.
Điện hạ uy nghiêm tao nhã nhường nào, khí chất long chương phượng tư như thế, sao có thể để kẻ "tương tự" tuỳ tiện bắt chước? Sợ là giống như Đông Thi* ngày trước.
Hắn đã sớm nghe nói qua, mấy học sinh tham gia Bách Gia Yến này, ai cũng đều muốn trở thành môn khách của thế gia quyền quý, không thiếu những người thích dùng thủ đoạn hèn hạ để thu hút sự chú ý.
Mục Nguyên Long trực tiếp xác định học sinh mù mắt kia là một kẻ cơ hội chuyên môn đi đường tà.
Huyền Kỵ quân là thân binh của Tam hoàng tử, trung thành tận tuỵ không cần phải bàn.
Nếu không phải vì giữ vững tôn nghiêm, Mục Nguyên Long tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên lừa đảo.
Bây giờ thì hay rồi, binh lính thủ hạ không chỉ nhận lầm, mà còn liều lĩnh chạy đến trước mặt hắn bẩm báo, bộ dáng như tin là thật, thật khiến người ta nổi giận.
Bị quở trách một trận, Lưu Thất cũng tỉnh táo lại.
Quả thật, hắn chỉ nhìn thoáng qua từ xa, Chiếu Dạ Bạch đã dứt khoát bắt người đi.
Ngoại trừ một bên mặt, căn bản không nhìn thấy trực diện.
Nhưng Lưu Thất trong tiềm thức cảm thấy, người kia chính là Điện hạ.
Hắn mở miệng, ấp úng nói: "Nhưng mà......"
"Đợi đã."
Đúng lúc này, Mục Nguyên Long đột nhiên lấy lại tinh thần: "Ngươi vừa rồi nói cái gì, Chiếu Dạ Bạch bắt người mang đi?"
Người hắn có thể mặc kệ, nhưng ngựa là do Điện hạ để lại.
Không thể coi là bình thường được.
"Đúng vậy, đám học sinh tới quân doanh bên kia mượn ngựa, nó nhìn thấy liền giãy khỏi dây cương."
Lưu Thất khóc không ra nước mắt: "Phó tướng, ngài cũng không thể trách ta nhận lầm người, ngay cả Chiếu Dạ Bạch cũng nhận lầm.
Hơn nữa trên người vị kia......!còn có Thất Tinh Long Uyên."
Mục Nguyên Long im lặng.
Lúc này cũng không ai dám nhìn sắc mặt của hắn.
Khi Tông Lạc còn sống, Mục Nguyên Long chính là phó tướng chuyên môn phụ trách sự vụ, Huyền Kỵ được hắn quản lý chu đáo, quân pháp nghiêm minh, khiến mọi người vô cùng kính sợ.
Sau khi tiếp nhận vị trí chủ tướng, tính tình của Mục tướng càng ngày càng lạnh lùng nghiêm khắc.
Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Mục Nguyên Long nổi trận lôi đình như vậy.
"Lập một đội, lập tức đi theo ta."
Hắn khoác lên huyền giáp, cầm lấy vũ khí, sải bước ra ngoài.
......!
Bên kia, Tông Lạc bất đắc dĩ thở dài.
Hơn một năm không gặp, người khác nhìn không ra, nhưng hắn có thể nhìn ra, Chiếu Dạ Bạch gầy đi không ít, bộ lông cũng không có bóng loáng mượt mà như bên cạnh hắn.
Hắn vỗ vỗ lưng ngựa, ý bảo Chiếu Dạ Bạch ở ngoại ô không người đặt hắn xuống.
Thấy chủ nhân rốt cục phản ứng lại mình, bạch mã vui vẻ phát ra tiếng kêu thấp.
"Không được, hiện tại ta chưa thể mang ngươi về, ngươi thật sự quá lớn."
Tông Lạc sờ sờ bờm ngựa xinh đẹp của nó, cuối cùng đành phải nói: "Nghe lời, tìm một chỗ không có người thả ta xuống."
Hôm nay gặp phải Chiếu Dạ Bạch, đây đúng là tình huống đột phát mà hắn không ngờ tới.
Nhưng mà cũng may, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Nhưng nếu để Chiếu Dạ Bạch theo hắn trở về, sẽ phát sinh vấn đề rất lớn.
Bây giờ tất cả mọi người chỉ là suy đoán xem hắn có phải Tam hoàng tử hay không, tạm thời không ai dám kinh động tới Uyên Đế.
Dưới tình thế sóng ngầm khắp nơi bắt đầu khởi động tương đối cân bằng, Chiếu Dạ Bạch chính là một cái cớ đưa lên, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ làm rối kế hoạch của hắn.
Đương nhiên, cái cớ dù sao cũng phải đưa lên, chẳng qua phải xem là do ai đưa, lý do đưa lên là gì.
"Ngoan, ngươi tự chạy về doanh trại đi, trong khoảng thời gian này đừng tới tìm ta."
Tông Lạc nửa đẩy nửa đuổi rồi xuống ngựa, nhịn xuống xúc động muốn mang nó về, xoay người nhẫn tâm thúc giục Chiếu Dạ Bạch quay về.
Bạch mã nhìn hắn hồi lâu, xác định chủ nhân nhà mình không hồi tâm chuyển ý, lúc này mới nức nở một tiếng, chần chừ một bước ba lần quay đầu rồi mới rời đi.
Nhìn cảnh này, ngón tay dưới ống tay áo của Tông Lạc khẽ run.
Hắn nhớ lúc trước mình chạy trối chết, Chiếu Dạ Bạch vừa ch ảy nước mắt vừa chạy theo, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Lúc ấy Tông Lạc mới vừa sống lại cũng không nỡ, nhưng vừa nghĩ tới đời trước Chiếu Dạ Bạch bị loạn tiễn bắn chết trước cổng thành, nằm trong vũng máu, hắn liền hạ quyết tâm.
Bây giờ cũng vậy.
Sau khi Chiếu Dạ Bạch đi rồi, Tông Lạc không vội rời đi.
Hắn đứng tại chỗ, bảo đảm một màn này bị một người khác thu hết vào mắt, lúc này mới xoay người nhấc chân rời đi, chờ đợi cái cớ này xuất hiện.
"Cộc cộc cộc cộc......"
Quả nhiên, ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, tiếng vó ngựa phía sau dồn dập vang lên, từ xa đến gần, giống như tiếng trống rơi trên mặt đất.
Diệp Lăng Hàn vừa rồi do dự một chút, nhưng vẫn thúc ngựa đuổi theo, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Tất cả những lo lắng và phức tạp không tên bỗng chốc hóa thành lửa giận ngập trời, không ngừng thiêu đốt lý trí hắn.
Thì ra người này căn bản không hề mất trí nhớ!
Bởi vì vừa rồi vội vàng thúc ngựa tiến lên, thanh niên áo tím giờ phút này trên mặt vẫn còn ửng hồng nhàn nhạt, không biết là mệt hay tức giận.
Hắn và Ngu Bắc Châu là biểu huynh đệ, trên người có một nửa dòng máu của Ngu gia, thừa hưởng dung mạo tuấn mỹ của dòng tộc nổi danh thiên hạ.
Tuy không thể so với nhân vật chính vạn người mê, nhưng nhìn chung vẫn coi như nổi bật.
Mặc dù Diệp Lăng Hàn đã xác nhận danh tính của Tông Lạc, nhưng cũng tin những lời hắn nói là thật, không ngờ lại bị đối phương đùa giỡn.
Thân là Thái tử một nước, Diệp Lăng Hàn không đến mức ngay cả mưu lược chính trị cũng không biết.
Thoạt nhìn giống như may mắn thoát chết trong gang tấc trong trận Hàm Cốc Quan.
Nhưng nhờ thất tinh liên châu lúc đó ban tặng mộng cảnh, thiên hạ có ai không biết Tam hoàng tử đã hy sinh vì nước, danh vọng vì thế đạt tới đỉnh cao.
Chiêu lấy lùi làm tiến này thật sự quá cao tay.
Nếu còn sống trở về, dư luận sôi trào, hắn đương nhiên sẽ là người được lợi nhất.
Có trợ lực như thế, Uyên Đế vốn luôn thờ ơ với Tam hoàng tử có lẽ cũng sẽ thiên vị hắn trong chuyện đoạt trữ, càng khiến mấy vị Hoàng tử trở tay không kịp.
Diệp Lăng Hàn ban đầu cho rằng Tông Lạc yêu thương chúng sinh, ngay cả con tin địch quốc cũng dặn dò chiếu cố.
Không ngờ mất trí nhớ chỉ là ngụy trang, khó trách hắn đột nhiên xuất hiện ở lãnh cung cứu Bát hoàng tử, tất cả đều đã tính toán trước.
Vừa rồi những lý do thoái thác kia, chẳng qua chỉ nói cho kẻ ngốc nghe, vậy mà tên ngốc như Diệp Lăng Hàn hắn còn tin là thật.
Nếu vậy thì, có lẽ mắt mù cũng là giả.
Giả giả thật thật, lại không có một câu nào là thật.
Hắn ngồi trên lưng ngựa cao, nhìn chằm chằm bóng lưng bạch y kiếm khách phía trước, suýt nữa đã không thể kiềm chế bản thân xông lên chất vấn.
Nhưng lời đến bên môi, Diệp Lăng Hàn lại dừng lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Hắn và Tông Lạc......!Cũng không thân thuộc đến mức có thể giải thích hành vi của nhau.
Suy cho cùng, ngoại trừ sự quan tâm ban ơn không rõ của đối phương và sự thù hận đơn phương của hắn ra, bọn họ không hề có bất kỳ liên quan nào khác.
Chỉ là......!Ai có thể ngờ, Tam hoàng tử Uyên triều tôn quý thanh cao lại giở trò lừa gạt thế nhân như thế.
Cái gì nho nhã ôn nhu, không màng danh lợi.
Thì ra cũng chẳng khác gì những kẻ không từ thủ đoạn